Trần Ngôn Thông không dám chần chờ, tuy trong lòng chí mong sao đám người Lê Văn Vản lập tức chết đi, nhưng anh ta cũng không dám quá bất kính với đám người Lâm Khả Hân, anh ta nhìn khầp nơi, nhỏ giọng nói: “Nơi bọn họ ờ, là khu dân nghèo bên cạnh thành phổ, nơi này ấy mà, là do Độc Thủ Hội phụ trách, hai ngày trước, Độc Thủ Hội qua bên kia thu phí bảo kê, sau đó nhìn thấy bọn họ đồng hành cùng một người phụ nữ!”
Nói tới đây, Trân Ngôn Thông tiếp tục nói: “Sau đó đám người Lé Văn Vân liền xù lông, xuống tay với người của Độc Thủ Hội, hơn nữa còn khởi xưởng khiêu chiến bọn họ! Hôm nay là ngày khiêu chiến, Độc Thú Hội bẽn kia mời tới bốn năm vị cao thú đinh cấp hỗ trợ, cộng thẽm người đứng đầu Phác Đòng Quân của bọn họ, có lẽ đến buối tối đám người Lê Văn Vân sẽ bị loạn đao chém chết thôi.”
“Cái gì!” Sắc mặt Lâm Khả Hân khẽ thay đổi.
“Không đúng!” Chu Linh Linh bỗng nhiên mờ miệng nói: “Chầng lẽ đám người Lê Văn Vân không biết quy tác sao? Phí bảo kê..
“Bọn họ thì biết cái gì, chỉ là đám người mới mới đến khu Tội Ác, lanh chanh láu táu, rất không hiểu chuyện, anh ta tưởng chỗ này giống bên ngoài chỗ anh ta ở sao!” Trần Ngôn Thông nói.
Chu Linh Linh còn muốn nổi gì đỏ nhưng Lảm Khá Hán trực tiếp kéo tay cõ ta nói: “Đi, ra ngoài!”
Chu Linh Linh bị đấy ra bén ngoải, trực tiếp lên xe, Chu Linh Linh nhíu mày hỏi: “Chúng ta đi đáu? Đi xem bọn họ sao?*
Lâm Khá Hãn bình tĩnh nói: “Cố Bạch coi như đã giúp tôi một ơn lớn, cái tèn Lè Văn Ván kia lại có vé ngoài giống anh ấy như đúc, đối phương huy động năm cao thủ, số người còn lại có lẽ phải hơn trăm người, quy mô như vậy, cho dù cái tên Cố Bạch là đỉnh cấp, chỉ sợ cũng không kiên trì nối. Tôi phải đi tìm ba tôi, bảo ông ấy ra mặt một trận, bất kế thế nào, tôi vần muốn giữ mạng cho mấy người bọn họ!’
Chu Linh Linh ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Quả thật đúng vậy, người có vẻ ngoài giống anh ấy đúng là hiếm thấy, chúng ta trở về đi!■
Lúc này đám người Lê Văn Vân, vẫn đang ở nhà, tầng một, một nhã ba người Chu Linh, Lại Tuấn đều đang khấn trương muốn chết, bọn họ ở tầng một, dáng vẻ có chút đứng ngồi không yên.
“Ba nó à!’ Chu Linh cân răng nói: “Nếu không ỏng cầm con dao phay qua đi, bố sung thêm nhân số cũng được mà!’
Khóe miệng Lại Tuấn giật giật, nói: “Bà muốn tôi đi chết à?”
Chu Linh sửng sốt một hồi, sau đó không nói gì.
Đúng vậy, Lại Tuấn chưa từng được huấn luyện, ông ta chỉ là một người bình thường đến không thế bình thường hơn, hơn nữa vóc dáng còn có chút gầy, có lẽ sức chỉ đủ làm nông, bước vào trong loại chiến đấu này thì không khác gì chịu chết.
“Đồ đạc thu dọn xong chưa?” Lại Tuấn hỏi.
“Thu dọn xong rồi.” Chu Linh nói.
“Tóm lại, đợi lát nữa thấy chuyện không ổn, chúng ta trực tiếp chạy đi.” Lại Tuấn thở dài một hơi nói: ‘Chúng ta coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Tâng hai, Lê Văn Vân đương nhiên nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, khóe miệng anh khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười, sau đó nhìn về phía đối diện nói: ‘Vãn Hà, Cố Bạch, chính diện hôm nay, có lẽ phải giao cho hai người ròi.”
Trong tay cố Bạch và Trương Vãn Hà đêu cầm một thanh đao, Cố Bạch cười ha hả nói: “Một đám vô dụng bỏ đi thôi, đợi lát nữa tôi một đao một người.*
Lè Vân Vãn nhỉu mày nói: “Đừng sơ xuất, người của thảnh phố này, đều có đú kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa khá nảng phối hợp cúa bọn họ còn rất cao, bọn họ cũng sẽ dẫn theo một chút viện quân! Có lẽ chính là mấy người đỉnh cấp.”
Liễu Ngọc ngồi à bên cạnh, vẻ mặt cô ấy bất an không yên, nhìn Lê Văn Vân hồi: “Lê Văn Vân, nếu không hay là anh ở lại đi, chúng ta…”
Lê Văn Vân cười nói: “Tới cuối cùng ra ngoài thì vẫn phải ra ngoài, nếu không bang này người cũng quá ít rồi!”
Phạm Nhược Tuyết ở bên cạnh cười nói: “Liều Ngọc yên tâm đi, chúng tôi khá lợi hại đó, tôi sẽ đi theo bên cạnh Lê Văn Vân, đến lúc đó tôi sẽ phụ trách sự an toàn của anh cô, cô cứ thành thật chờ ở nhà là được, ở cùng đám người chú Lại, đừng ra xem biết không? Đối phương có thế sẽ dùng sũng ống, lỡ có cướp cò thi đạn không có mắt đáu!”
“ồ…Ị” Liễu Ngọc gật đầu.
“Lý Thu chắc cũng đến rồi!’ Lẽ Vãn Vân nói.
“Chỗ này, thật ra không thích hợp cho Lý Thu phát huy.” Cố Bạch nói: ‘Tầng trệt nơi này không cao lầm, chắc anh ta đi tìm tòa kiến trúc cao nhất rồi, cơ mà chúng ta không cần phải quan tâm đến anh ta, nói chung là tên cháu trai này sẽ tự tìm được vị trí bán tỉa tốt nhất.”
Lê Văn Vân gật đẵu nói: “Hình như Đao Ba không đến đây? Hiện tại cũng tầm bày giở rồi.”
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Ngay sau đó, dưới tầng vang lên một trận tiếng gõ cửa, kế tiếp là giọng Lại Tuấn vang lên: “Lê Văn Vân, đám người Đao Ba đến rồi!”
Lé Văn Vân gật đáu, anh thở phào một hơi nói: “Người của đối phương châc cũng vã0 vị tri rồi, chúng ta đi xuống thòi!”
Anh dẫn theo Liễu Ngọc cùng đi xuống từ trên tầng, lúc này, ánh mât mấy người đều rơi vào một bóng dáng lỏi thỏi lếch thếch ớ ngoài cứa, đột nhiên đôi con ngươi cúa bốn người Lẽ Văn Vân đồng thời co rút!
Ảnh mầt bọn họ, chuấn xác rơi vào song đao sau lưng kẻ lang thang kia!
Song đao một dài một ngán, là song đao tiêu chuẩn riêng của người gác đêm.
“Người này… Đao là lấy được từ người gác đêm, hay chính anh ta là người gác đêm?” Trong lòng Lê Văn Vân thoáng suy nghĩ.
“Ái chà, tên nhóc này còn mang theo cả đồ nghề ha.” Đao Ba cười nhìn Lê Văn Vân nói: “Tôi đi tìm bạn đến đảy, trận chiến này, cũng không phải không thế đánh được!’
Lè Văn Vân gật đáu, trẽn lưng anh không đeo Phá Không và Vô Danh, dù sao hiện tại anh cũng không có chăn khí, đeo đao trèn lưng cũng không có tác dụng gì.
Phạm Nhược Tuyết đeo một chiếc khấu trang đen, một đầu tóc ngán, tư thế oai hùng hiên ngang!
“Hai cô nhóc này cũng đi cùng sao?” Đao Ba hỏi.
Phạm Nhược Tuyết cau mày! Lẽ Vãn Ván gật đầu nói: “ù?”
Đao Ba lại nhìn về phía Lè Văn Vân hói: “Anh không có vũ khí sao?”
“Tôi không cần.” Lẽ Văn Vân cười, sau đó nói với Lại Tuấn: “Chú Lại, Nha Đầu, dì Chu, mọi người ở đây chờ là được, đừng ra bên ngoài làm gì, ngoài ra Liều Ngọc còn phiền chú dì chăm sóc ạ!”
Lại Tuấn gật đầu.
Lê Văn Vân mỉm cười, mục đích là muốn khiến cho bọn họ
thoải mái, thả lỏng hơn chút, sau đó quay đầu nói: “Đi thôi!”
Bọn họ đi tới cửa, tên lang thang đứng ở bên kia, trong tay cầm theo một chai rượu, anh ta không thèm nhìn Lê Văn Vân lấy một cái, đợi sau khi Lê Văn Ván đi ra ngoài, anh ta đi theo đám người Lé Vản Vãn, một nhóm tống cộng sáu người, chậm rãi đi lèn đường phố!
Lúc nảy, trẽn một con phố dãn nghèo, bỗng chốc, có vô số người chuyến mât nhìn về phía bọn họ.
Rất nhiều người ớ tại đây, đều hi vọng người thống trị con phố này có thế đối người!
Song khi bọn họ nhìn thấy đội hình của đám người Lẽ Văn Vân, cả người liền u mê!
Một tên Đao Ba! Người này bọn họ khá quen thuộc, ngày nào cũng thấy mặt anh ta trên ngă tư lừa người ta tham gia vào bang hội của anh ta.
Hai người mới, trong đó có một người đến vũ khí cũng không có!
Hai cô gái!
Vê việc phụ nữ tham gia loại hình chiến đấu này, đại đa số người bình thường đều mang theo một loại cảm giác kỳ lạ.
Trừ những người đó ra, còn có một kẻ lang thang đang ở uống rượu!
Mà bên Độc Thủ Hội, ít nhất có đến hai trăm người, hơn nữa trong đó còn có năm cao thủ đỉnh cấp tọa trấn!
“Hãy! Thế này có khác nào đi chịu chết đàu.”
Đồng thời trên một vài sân thượng của các tòa nhà cao tầng, có không ít người đến xem cũng nhìn về phía bẽn nảy, khi bọn họ thấy cánh tượng ấy, khẽ nhíu mày! Nhân số cúa đám người Lẽ Văn Vân, thật sự quá ít.
Lúc này, Đao Ba dường như đã phản ứng kịp, anh ta nhíu mày hỏi: “Má nó, không phải còn có một tên đàn ông nữa à? Anh ta sẽ không sợ hãi mà bỏ chạy mất chứ!”
Lê Văn Vân cười nói: “Yên tâm đi, anh ta chác đã xuất hiện tại nơi anh ta nên xuất hiện rồi!”
“Cộc cộc cộc…”
Ngay phía sau, một trận tiếng bước chân vang lên, đám người Lê Văn Vân dừng lại, nhìn về nơi xa, ờ nơi cách đó không xa, từng bóng người bát đầu xuất hiện, một đống người chậm rãi xuất hiện ở cuối ngã tư đường, từ từ đi về phía bọn họ bên này.
Nhân số có sự chênh lệch quá lớn, khiến cho Đao Ba nhịn không được nuốt nước miếng, anh ta nẳm chặt cây đại đao trong tay, cân răng nói: “Con bà nó…”
“Đợi lát nữa cứ trốn hết sau lưng tôi!” Đúng lúc này, người như ké lang thang kia bình tĩnh mớ miệng, sau đó anh ta liếc mắt nhìn Lè Văn Vân một cái, cầm chai rượu trong tay uống ực một ngụm!
ớ nơi xa, tại một tòa nhà cao tầng nào đó, Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đang đứng ở trên sân thượng, chỗ lan can có một người đàn ông trung niên đang ngồi, ông ta đầy hứng thú nhìn về phía đường phố bên kia nói: ’Sáu người à… thật thú
vị.’
Lâm Khả Hân đứng ờ bên cạnh, cô ta bĩu môi nói: “Ba, đợi lát nữa nếu bọn họ đánh không lại, ba nhất định phải ra tay bảo vệ tính mạng bọn họ đó!”
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cô ta, khóe miệng ngậm ý cười hỏi: “Chậc chậc, thế nào? Bén trong đõ có tên nhóc não con thích sao?”
“Thích cái khí gió!” Lám Khả Hân nói: ‘Chí lả bọn họ đều là bạn bè con quen trong lúc vỏ tinh thôi, con cực kỳ thích bọn họ, tóm lại ba à, đợi lát nữa nếu bọn họ thua, ba nhất định phái ra tay, giúp con bảo vệ tính mạng của bọn họ đó!”
“Biết rồi biết rồi!” Người đàn ông trung niên thờ dài một hơi nói: “Những nơi khiêu chiến như thế này, thật sự chầng thú vị gì, cơ mà sáu tên đổi phó hơn trăm người, trái lại cũng có chút thú vị!’
Phía dưới, người bên đối phương càng ngày càng đến gân, chưa đi được bao lâu, người của đôi bên đã dừng tại nơi cách nhau khoảng ba mươi mét, đứng ở đằng trước, là một người đàn ông trung niên hói đầu, trong tay õng ta chống một cây đao. nhìn đám người Lè Văn Ván từ trẽn xuống dưới một lượt, sau đó nói: “Chí có sáu người?’
Lè Vãn Vân mím cười, vừa định nói chuyện, đúng lúc này, Đao Ba cảm thấy mình là lão đại, cho nên anh ta cân răng đứng dậy nói: “Sáu người thì làm sao? Đối phó với đám người các ông, chỉ vậy là đủ rồi.”
“Đao Ba..Phác Đông Quân nhìn Đao Ba nói: “Tôi từng nghe nói, mổi ngày cậu đều lêu lổng ờ khu dân nghèo này, muốn
thành lập tố chức gì đỏ, trước kia tỏi còn không nhớ rõ, hiện tại tôi nhớ ra có phái nó tèn là Minh Giáo đúng không!”
Anh ta tiến lẽn một bước, cười như không cười nhìn Đao Ba!
Đao Ba cười khấy nói: “Đúng vậy, minh trong ‘bình minh’ đó!”
“Thôi quên đi, tôi còn tướng là thế lực khó lường gì mới nối lẽn, kết quả con mẹ nó lại lè mấy tên vô dụng.” õng ta có chút mất kiên nhân khoát tay nói: “Như vầy đi, Đao Ba, cậu quỳ xuống dập đầu mấy cái với tôi, sau đó tặng ba người phụ nữ kia cho tôi, khiến ông đây sảng khoái thì chuyện này coi như thôi, cậu còn có thể giữ lại được một cái mạng.’
“Con bé đeo khấu trang kia, dáng người không tồi đâu.” Lúc này, một người trung niên đứng bên cạnh Phác Đông Quản cười nói.
Đứng cũng hãng vởi Phác Đông Quân, tống cộng cỏ bốn người, hiến nhiên chỉnh lả những người Phác Đỏng Quán mời đl theo hổ trợ.
Trong đó ánh mẳt cúa vài người đều đáo qua đáo lại trẽn người Phạm Nhược Tuyết, chuyện này khiến ánh mát Phạm Nhược Tuyết bát đầu trở nên buốt lạnh.
“Thế thì có thế ra tay rồi!” Cố Bạch đứng sau Đao Ba, bổng nhiên mở miệng nói.
Đao Ba gật đầu nói: “Qua bảy giờ lè có thể ra tay, thầng cho đến báng giờ này ba ngày sau, bọn họ thủ, chúng ta công mới thôi, có diều tình huống hiện tại thì ai thủ ai công cũng chẳng sao cả.”
“Có thế xuống tay là được.” Người ăn mặc rách rưới như kẻ lang thang vẩn không nói gì kia, bỗng nhiên mở miệng, sau đó lại cầm chai rượu rót vào miệng một ngụm.
Chỉ trong chớp mât sau đó, anh ta đột nhiên ném chai rượu ra ngoải!
“Coong!”
“Coong!”
Trên thân anh ta đột nhiên bộc phát ra một luồng khi thế.
“Đính cấp!”
Bên phía đối phương, sâc mặt Phác Đỏng Quân bỗng thay đối.
“Giao cho tôi!” Mười nói chuyện bẽn cạnh hân ông ta cười khấy một tiếng, sau đó rút đao lao tháng vào kẻ lang thang kia.
Mà Lẽ Vãn Vân đứng sau, đỏi lỏng mày hơi nhíu lại.
“Người này… Chỉ sợ không kém cạnh đâu!” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Đó là đương nhiên!” Lúc này, Đao Ba nói: ‘Đây là lăo đại cúa tôi đó, đại khái vào mười năm trước, người ta cũng đã tiến vào tổp mười người gác đêm rồi…”
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi.
Lúc nảy, Đao Ba đột nhiên rút đao, hét lởn một tiếng: “VI toàn bộ những người đang sống tại đây!”
“Hớ?” Sâc mặt Lè Văn Vân hơi đối, anh không nghĩ tới Đao Ba này, lại gào lẻn một câu như vậy. Đối mặt với đối phương nhiều người như thế, anh ta hoàn toàn không sợ, bay thầng đến phía trước vung cây trường đao, xông tới!
Khoảng cách ba mươi mét, đối với một cao thủ đỉnh cấp mà nói, chỉ là chuyện trong chớp mắt, tên mở miệng đùa giỡn Phạm Nhược Tuyết bên đối phương nháy mắt đã đến gần kẻ lang thang!
“Vút!”
Ngay trong chớp mât ấy, bồng nhiên một tiếng xé gió cùng tiếng kêu rên vang lên, tên cao thủ đỉnh cấp cái nhằm vào kẻ lang thang, cả người ông ta đột nhiên bay ngược về sau!
“Chuyện này… tình huống gì vậy?’ Phác Đông Quàn lạnh cả sống lưng, ỏng ta tập trung nhìn lại mới phát hiện trẽn trán người kia, có một lỗ máu, ông ta chấn động nhìn về phía Đao Ba đang xông tới!
“Chân khí ngoại phóng? Lại một đính cấp? Hơn nữa còn giết chết chỉ trong một giây? Cái tên Đao Ba này lợi hại thế sao?” Ông ta ngây ngẩn cả người!
Người kia đương nhiên không phải Đao Ba giết, Đao Ba vung một đao, chỉ lè tiếp thêm can đảm cho mình thôi.
Người kia chết, đương nhiên là do bị Lý Thu đứng ờ trên cao bân tỉa.
Bia di động, nố tung đầu, đạn đặc chế, một súng đi, một đỉnh cấp chết!
Kẻ lang thang thoáng dừng trong tích tác, đôi mắt anh ta hơi nghiêng nghiêng nhìn thoáng qua một phía khác, sau đó cũng không dừng lại nữa, song đao trong tay, lao vào trong đám người.
Chỉ trong một chốc, người ngã ngựa đố. Nhưng rất nhanh, lại có hai tên đỉnh cấp vọt về phía anh ta. Ngăn cẩn anh ta!
Cộng thêm một đám người xung quanh phối hợp trợ giúp, kẻ lang thang nhanh chóng rơi vào tinh thế bị động.
Phác Đông Quân gào lởn: “Đối phương chí có một cao thú đinh cấp, chém chết cho tỏi, bao vây toàn bộ bọn họ, con bà nó, cướp địa bàn cúa bố mày, đừng hòng tèn nào mong được sống!”
Lê Vãn Vân chớp mất nói: “Người này, có chút chuyện xưa, đừng để ông ta chết!’
“Được rồi!” Cố Bạch nhếch miệng nói: “Chúng ta cũng không thế lạc hậu được!”
“Coong!”
“Coong!”
Lại hai tiếng rút đao vang lên, đồng thời, chân khí hùng hậu cùng bộc phát ra từ trên người Cố Bạch và Trương Vãn Hà.
Trường đao chỉ v’ê phía trước, hai người yên lặng nói: “Vi tất cả những người đang sống ở đây!”
“Đỉnh cấp!”
“Lại là hai tên đỉnh cấp!”
Phác Đông Quân cảm nhận được luồng khỉ thế ấy, đầu óc ông ta như muốn nổ tung!
Lúc này, đã có ba tên đỉnh cấp ra tay, mà Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết, hãy còn đứng tại chỗ, hoàn toàn không có ý định ra tay, trẽn trán ông ta, bât đầu toát mồ hôi lạnh!
Lại thèm một tẽn Đao Ba cỏn chưa xác định, trong lòng ỏng ta có chút giật mình, nhóm người này, sẽ không phái sáu tên đều là đính cấp chứ!
Õng ta lập tức cân chặt răng, rủa thầm trong lòng: “Con bà nó, sáu tên đỉnh cấp thì đã sao, bọn chúng chỉ có sáu người, dù là đỉnh cấp thì cũng phải quỳ ở chổ này cho ông!”
“Chúng ta đi ngăn cản bọn họ! Mổi người một tên! Những người khác giải quyết kẻ lang thang, mọi người chạn hai tên kia!” Phác Đông Quân gào to, đồng thời một cao thủ đỉnh cấp khác vung đao vọt về phía Cô’ Bạch bên này!
Đao Ba cũng không nhìn thấy khí thế bùng nồ trên người cố Bạch, lúc này quá hồn loạn, một mình anh ta ngăn cản ba cao thú đính cấp, bị đánh cho liên tiếp lui về phia sau!
Nhưng lúc nhìn thấy có cao thủ đỉnh cấp vãc đao nhâm vào
Cố Bạch, anh ta vân ra sức bức lui, đồng thời hét lớn một tiếng: “Muốn đánh người anh em của ông, vậy thì phải bước qua xác của ông đã!”
Anh ta giơ đao nhằm vào cao thủ đỉnh cấp kia!
“Phụt!”
“Vút!”
Ngay sau đó, một tiếng xé gió lại vang lên.
Cao thủ nhằm về phía Cố Bạch, cả người bay lên trời, sau đó ngã vật trên đất. Trên trán, xuất hiện thêm một lồ máu, máu tươi không ngừng chảy ra.
Ba tên đang tấn công Đao Ba nhất thời ngu người, bọn họ chỉ nhìn thấy Đao Ba giơ đao, sau đó… Người kia cứ thế mà chết tươi.
Đã hai tên cao thú đinh cấp, võ duyên vỏ cớ mả chết như vậy. Bọn họ giặt mình nhìn Đao Ba!
“Người nảy… Lã tèn cao thủ giá heo xơi tái cọp giả hay gỉ?’ Trong lòng bọn họ giật mình.
Đám người Phác Đỏng Quản hoang mang, ông ta cũng chấn động nhìn Đao Ba. Trong lúc bất chợt ông ta chí cám thấy tóc gáy dựng đứng, liên tục hai cao thủ đỉnh cấp bị giết chết trong vòng một nổt nhạc rồi.
“Người này… Chầng lẽ là siêu cấp?” Sống lưng Phác Đông Quân lạnh toát.
“Ồng đang nhìn chổ nào đó!” Ngay sau đó, giọng Cố Bạch vang lên bên tai ông ta!
Phác Đông Quân biến sác, giây tiếp theo, một luồng chân khí cuồng bạo đánh thầng vào ông ta.
“Keng!”
Ông ta theo bản năng giơ đao muốn chặn, nhưng lúc này, ông ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại từ thanh đao truyền đến tay ông ta, tay phải ông ta cầm đao, nơi giữa ngón cái và ngón trỏ bị rách toạc chỉ trong khoảnh khác, đau đớn kịch liệt, khiến thanh đao trong tay ông ta trực tiếp rơi xuống.
“Làm sao có thế mạnh như vậy!” Phác Đông Quân cảm thấy giật mỉnh.
Trong nháy mât ấy Trương Vãn Hả đã lao đến trước mặt ké lang thang, cỏ ấy giúp người này cán một người.
Ké lang thang nhìn cỏ ấy một cái, không nói gì thèm! Đồng thời, lúc này những người tham chiến đều khiếp sợ.
Đám người Lảm Khá Hân đang ớ trẽn lầu, người đàn ông trung niên kia cau mày nhìn một màn này, sau đó khóe miệng nhếch lên mỉm cười nói: “Hình như không cần ba ra tay thì phải.”
Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh sững sờ nhìn tất cầ, Chu Linh Linh cẳn răng nói: Tên kia hãy còn đang lười biếng, vốn chưa
hề ra tay!’
Hai người lại nhln về phía Lê Văn Vân bên kia, quả nhiên, Lê Vân Vân đứng ờ bên cạnh Phạm Nhược Tuyết, không biết lấy đâu ra một que kem, vừa nói gì đó với Phạm Nhược Tuyết, vừa gặm kem que!