Đao Ba sáp điên rồi!
Đúng, anh ta sắp điên lên rồi!
Đúng là anh ta có một dự định, đó là âm thầm phát triển thế lực của mình, đợi khi đủ lông đủ cánh rồi sẽ đi khiêu chiến mấy thê’ lực quản thúc khu ố chuột. Người này cũng rất có tình cảm, nếu đánh thâng, anh ta dự định sẽ không bóc lột những người dân nghèo khổ đó, sẽ không thu phí bảo kê của họ, chỉ thu một ít tượng trưng là được rồi.
Bởi vì những người anh ta dự định tìm phần lớn đều là dân nghèo, sau đó anh ta sẽ từ từ dạy họ luyện võ!
Nhưng điều khiến anh ta bất lực là những con người nghèo khố đó đã bị thui chột tinh thần, thậm chí họ không hề có ý định chống cự. Anh ta đã tìm được rất nhiều người, nhưng chí có hai người sẵn sàng tham gia cùng họ, một là đứa trẻ này, còn người kia chỉ là…một kẻ ngốc!
Sau đó, lại có thêm ba người Lẻ Văn Vân.
Nhưng vần còn quá ít.
Nhưng anh ta chưa bao giờ bỏ cuộc, thậm chí anh ta còn suy nghĩ rất kỹ càng, phải mất mười năm để hình thành lực lượng này, còn nghĩ cả tên của cuộc chiến đấu này, đó là “Phán kháng chiến tranh.”
Nhưng… con mẹ nó, hiện tại không phái là lúc đế phản kháng.
Anh ta biết rất rõ về Độc Thủ Hội, lão đại sau lưng bọn họ là một đỉnh cấp, tẽn là Phác Đỏng Quản. Sau lưng ỏng ta là một thê’ lực khác, quy mô đầy đủ, rất đông đỉnh cấp.
Bây giờ đụng chạm vởi họ, chắc chắn là lấy trứng chọi đá rồi.
“Chuyện này…” Anh ta nuốt nước bọt.
Lúc này, cậu bé kia nói: “Sự việc đã lan ra khắp khu ố chuột, người của chúng ta đều biết người của giáo hội chúng ta đã đánh tơi bời mây người của Độc Thủ Hội. Hiện giờ rầ’t nhiều người đều đang khen anh, nói hy vọng lần này anh có thề đánh thâng họ, dù sao anh cũng không định thu phí bọn họ mà.”
Đao Ba nhức đầu vô cùng, anh ta vừa nghĩ đã biết chác chán là chuyện này do mấy người Lê Văn Vân làm.
“Chết tiệt!” Đao Ba chửi thề, sau đó đi vào căn nhà gỗ, cầm đao lên nói: “Trong nhà có cơm chiều, cậu tự ăn đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
Sau đó anh ta cầm đao chạy ra ngoài, định tìm đám Lê Văn Vân để hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Bên kia, trong một nhà hàng sang trọng nhất khu Đỏng, lúc này đang rất mất trật tự.
Hơn chục người đang nầm ngốn ngang trên mặt đất, Cố Bạch lẳc lâc đầu của mình, anh ta mới nuôi tóc, tóc của Người Gác Đêm cũng không dài lám.
Nhưng người này rất đẹp trai, lại bị anh ta đột ngột ném ra ngoài đầy tao nhã, đang đạp lên mặt Nato.
Lúc này Nato bầm dập mặt mũi, cố Bạch thở dài: “Nhóc con
à, tại sao lại giả bộ với tỏi chứ? Ra tay à? Ra tay thử xem, xem ông đây có đánh cho tàn phế hay không?”
Nato nầm trên mặt đất nhưng vẻ mặt vẳn rất dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, tao sẽ nhớ kỹ, con mẹ nó. mày tiêu đời rồi. Mày có biết bổ tao là ai không, bổ tao là…”
“Bùm.”
Nato còn chưa kịp nói hết cảu, cố Bạch đã đá vào bụng dưới của anh ta khiến anh ta trượt dài trên mặt đất một đoạn rồi đập mạnh vào tường.
“Tôi không quan tâm bố của anh là ai, bố của anh là Hodges thì tôi cũng đánh cho không còn manh giáp. Trước mặt tôi mà giả bộ hả, lần này là cảnh cáo thôi đấy. Nhớ kỹ từ nay về sau cấm đến trêu chọc bạn gái của tôi, nếu không tôi thấy lần nào sẽ đánh lần ấy.” cố Bạch nói.
Sau đó Cố Bạch phủi vết máu trên người, quay lại nở một nụ cười rạng rỡ với Lâm Khả Hân.
Lúc này, cả khuôn mặt Lâm Khả Hân đã hoàn toàn đờ đần.
“Đỉnh… đình cấp, anh đúng là đỉnh cấp!” Lâm Khả Hân kinh ngạc nhìn Cố Bạch, cô ta nuốt nước bọt nói: ‘Tại sao anh lại là đỉnh cấp!”
Đúng vậy, cỏ ta thật sự không ngờ.
Từ lúc Cố Bạch tiến vào nhà hàng chủ động khiêu khích, sau đó đến lúc Cố Bạch ra tay, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã hạ gục được hơn cả chục tên.
Lâm Khả Hân đẽ thực sự hoảng sợ.