Phạm Nhược Tuyết khẽ cười, sau đó mờ chiếc túi đang mang theo, lộ ra một xấp tiền dày cộp, người bán hàng lại cười nói:
“Vậy thì được, chúng tôi sẽ gửi ngay cho cô. Tôi sẽ tự mình áp tải!”
“Được, vậy tôi sẽ đi mua một sổ thứ khác, đến nơi hãy trả tiền cũng được.” Chủ cửa hàng nói.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, sau đó họ đi đến bên cạnh.
Tiếp theo, họ đến chợ mua đồ ăn và nơi bán sách để mua một vài quyển sách thiếu nhi. Phạm Nhược Tuyết định dạy cô bé Lại Dĩnh kia học chữ, đương nhiên phải mua sách rồi, ngoài ra họ cũng dự định mua một ít thịt.
Mấy cô gái xinh đẹp lại đi khắp thành phố gây sự chú ý, hơn nữa quần áo họ mặc đều là quần áo ờ bên ngoài, rất dễ bị nghĩ rằng họ là những người vừa đến thành phố Tội Ác.
Mua sắm xong cũng đã mười một giờ trưa.
“Đi thỏi, chúng ta về đi.” Phạm Nhược Tuyết cười nói.
Dường như tâm trạng của Liễu Ngọc tốt hơn rất nhiều bời vì đã mua một đống đồ, nụ cười trên mặt cũng dần dần tươi lên.
Phạm Nhược Tuyết thớ phào khi nhìn thấy dáng vẻ cúa cô ấy như vậy, sau đó cả ba cô gái xếp hàng dọc đi bộ về nhà.
Qua ba con phố là đến nơi họ ớ, không xa lám, chắc chỉ mười phút đi bộ.
Khi đi qua ngã tư của con phố thứ hai, họ đã bị người ta chặn đường.
Phía trước có hơn mười người cầm vũ khí, một người đứng ở phía trước nhất, anh ta trông râ*t cường tráng, nhìn thấy đám người Phạm Nhược Tuyết bước tới thì nhe răng cười nói: “Người đẹp, lão đại của chúng tôi mời các cô đến nhà ông ấy làm khách.”
Phạm Nhược Tuyết lạnh lùng, cô liếc nhìn những người này và cũng không có ý định đế ý tới họ.
Cô đi bước vòng qua họ, định rời đi, nhưng lại bị mấy người kia cười hác hác rồi tiếp tục chặn đường đi, người nọ nói: “Người đẹp, mới tới thành phố này à? Đi theo lão đại của chúng tôi, làm tình nhân của ông ấy, sẽ đảm bảo cho cô một cuộc sống sung sướng.”
Nghe thấy hai từ tình nhân, ánh mát của Phạm Nhược Tuyết đột nhiên trờ nên lạnh lẽo.
Lúc này ba người Lê Văn Vân đã dậy, đánh răng rửa mặt qua loa, Lý Thu đi ra ngoài một lát, sau đó trờ về phòng lầc đầu nói: “Sư tử nhỏ vần chưa có tin tức gì, có lẽ vẫn chưa được tìm thấy vị trí của Doãn Thi Đan.”
“Nếu Doãn Thi Đan dám động đến Liễu Ngọc, phỏng chừng Demps cũng đã nói cho cô ta biết thân phận của tôi, cho nên nhất định đã biết tôi sẽ tới đây, trốn cũng là chuyện bình thường.” Lê Văn Vân cười nhạt: “Nhưng cũng đừng sốt ruột, xem cô ta có thế trốn được bao lâu. Chờ chân khí của tôi hoàn toàn bình phục, tôi sẽ đi tìm Hodges báo anh ta tìm bằng được người lôi ra, nếu không tôi sẽ phá đố nhà cúa anh ta.”
“Anh hãy mau hồi phục đi!” Cố Bạch nói: “Hiện tại tôi cảm thấy
không hề thoải mái gì hết. Tôi chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như vậy. Đế kiếm tiền, tôi phải đến quán bar phục vụ người ta, tôi khóc rồi đây.”
Lê Văn Vân nhếch miệng cười nói: ‘Tôi thấy hôm qua anh cực kỳ hưởng thụ mà.”
“Ầm ầm ầm…” Ngay khi bọn họ đang nỏi chuyện, ngoài cửa bổng có tiếng xe.
“Chắc là đám người chú Lại đã về.” Lê Văn Vân nói.
Anh chạy ra ban công đế xem xét thì thấy bên dưới là một chiếc xe tải dang chớ rất nhiều đồ đạc, nệm, tủ lạnh, điều
hòa…
“Má ơi, lão đại, tôi nghĩ anh phải tự mình quản lý tiền đi. Bác sĩ Phạm này cũng quá lãng phí rồi.” cố Bạch nói: “Mẹ nó, sao lại mua nhiều đồ đến thế?”
‘Tất cả đều là nhu yếu phẩm.” Lẻ Văn Vân thờ dài nói: “Đồ điện hay gì đó, điều hòa quả thực rất cần thiết. Khí hậu ở đây tương đối khô và nóng, ngủ không có điều hòa thực sự không thoải mái lâm.” Lê Văn Vân suy nghĩ rồi nói.
Xe nhanh chỏng dừng lại, Lẻ Văn Vân đi xuống định phụ giúp chuyển đồ lên.