Lúc bấy giờ Lý Thu cảm nhận được da gà da vịt như nối hết lên, anh ta nuốt nước miếng. Đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần đã thấy Lê Văn Vân nhặt 450 lucca lên khỏi đất, nói: “Đây là tiền lương cơ bản của bọn tôi!”
Trần Ngôn Thông không dám nói nữa, anh ta hơi sợ những lời vừa rồi của Lê Văn Vân.
Còn Lê Văn Vân sau khi lấy được tiền cũng không đế ý bọn họ nữa, đi thẳng về căn phòng phía quán bar đế thay đồ.
Lúc này trong phòng thay đồ không có ai, hầu hết mọi người đều đã thay quần áo xong và đã đi khỏi đó.
Sau khi ba người Lê Văn Vân trở về phòng, tìm thấy quần áo của mình, đang thay đồ thì Cố Bạch máng mỏ nói: ‘Thằng khốn này không phải người mà, tự nhiên đòi lấy một nửa tiền boa, con mẹ nó chứ, thế mà mấy tên ngốc này cũng nhẫn nhịn được.”
Lý Thu cười nói: “Không phải ai cũng giống chúng ta, thật ra cũng giống như chú Lại, họ có thế làm việc trong quán bar này với mức lương bốn ngàn rưỡi, cộng với tiền boa sẽ là nâm sáu ngàn là họ đã thoả mãn rồi, cũng cảm thấy như được ban ơn vậy. Hơn nữa có lẽ sau lưng Trần Ngôn Thông có thế lực chống lưng, bọn họ không dám đâctội đâu…”
Lê Văn Vân gật đầu, đương nhiên anh không nghĩ xuất thân cúa Trần Ngôn Thông lại lớn như vậy, nếu thế thì anh ta đã không đến làm quản lý ở quán bar này.
Ở thành phố Tội Ác, có bao nhiêu năng lực thì ăn được bấy nhiêu tiền, mà cái gọi là năng lực chính là thực lực của chính bản thân.
Đỉnh cấp, ở thành phố Tội Ác có thế giống như cá gặp nước, thậm chí có thể tốt hơn bên ngoài, bới vì ở đây có rất nhiều thứ khi ở bên ngoài không được tân hưởng.
Cao cấp, ở thành phố Tội Ác có thể sống tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thông minh.
Hầu hết những người cao cấp ở ngoài thành phố bình thường đều là thế hệ giàu có thứ hai hoặc thường kiêu ngạo ương ngạnh, khi đến thành phố Tội Ác họ không cẩn thận đắc tội với
ai đó, có thế sẽ bị chơi đến chết mới thôi. Đây cũng là lý do mà trước kia Phùng vr nghe Lê Văn Vân nói sẽ đưa Phùng cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đến thành phố Tội Ác lại vô cùng sợ hãi.
Bình thường Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đã quen diễu võ dương oai, tới thành phố Tội Ác mà vần giữ kiểu cách như vậy thì khả năng họ muốn sống sót là rất khó.
Về phần dưới cấp cao trờ xuống ngoài được đình cấp bao bọc sống sung túc ra, còn lại đa phần giống như súc vật hoặc giống như bọn Lại Tuấn, sống bên cạnh rìa thành phố và bôn ba vì mưu sinh.
“Hừm, tôi không quan tâm anh ta là ai, lần sau còn đến đây gây rối thì ông đây sẽ chém một nhát dao cho chết.” Cố Bạch hùng hổ nói.
Lê Vản Vân mỉm cười, sau khi thay quần áo, họ đi ra ngoài, nhìn xung quanh và phát hiện ra Lại Tuấn đang đậu xe ở bên đường cách đó khoảng hai trăm mét!
ở gần quán bar này có rất nhiều xe sang, nếu ông ta đậu quá gần, có thể bị đuối đi ngay lập tức.
Lê Văn Vân bước tới, nhìn qua cửa sổ thấy Lại Tuấn vần đang ngủ trong xe.
Quả thật ông ta đã rất mệt, ngày nào cũng phải dậy sớm, giờ lại còn tự mình đến quán bar đón anh nữa.
Lê Văn Vân cảm động, sau đó gõ cửa kính nói: “Chú Lại!”
Lại Tuấn giật nảy mình, vừa tỉnh dậy đã thấy ba người Lê Văn Vân ở ngoài cửa thì mỉm cười: “Tan làm rồi à, mau lên xe đi, tôi đưa mấy cậu về.”
Sau khi lên xe, Lại Tuấn quay đầu xe rồi hỏi: “Thế nào? Hôm nay thu hoạch khá không? Có nhận được tiền boa không?”
Biểu cảm của ba người Lê Văn Vân hơi kỳ lạ, họ hơi lo lắng rằng nếu nói ra con số đó thì sẽ kích thích đến Lại Tuấn. Ba người bọn họ tống cộng kiếm được khoảng bốn ngàn sáu, tương đương với nửa tháng lương của Lại Tuấn.
Lại Tuấn cho rằng đám người Lê Văn Vân không kiếm được tiền boa nên cười nói: “Không sao đâu, mấy thứ như tiền boa cũng không cần thiết, mỗi người mổi ngày một trăm lẻ năm là đủ rồi, sơ sơ đủ xài là được, ớ đây không sánh được với ở ngoài, tôi thấy có nhiều người ở bên ngoài tiêu tiền như nước, đến đây lại không sống nối. Các cậu mới đến đã quen, coi như thích ứng tốt.”
Lý Thu háng giọng nói: “Kiếm được một ít, Lê Văn Vân kiếm được ba ngàn tiền boa trong một đêm, và chúng tôi cộng lại tổng cộng là bốn ngàn sáu tiền boa.”
“Cái gì?” Khi Lại Tuấn nghe thấy điều này, giọng ông ta run run và nói: “Cậu., đêm nay kiếm được… bốn ngàn sáu?”
“ừ.” Lê Văn Vân cười nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi mua một ít thịt về, từ nay về sau mỗi ngày chúng ta sẽ ăn thịt. Cô nhóc vần còn nhỏ, không có dinh dưỡng không được đâu. Yên tâm đi, không cần phải chia đều số tiền này.”
Lại Tuấn im lặng, ông ta lặng lẽ lái xe, sau đó thở dài nói: “Coi
như sô’ mệnh vậy, nhưng các cậu kiếm được tiền cũng rất tốt.”