“Ui dệt, mẹ nó sao anh được nhiều thế!” Cố Bạch trợn to mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Chác không phải anh đi bán mông đấy chứ!”
“Cút!” Lê Văn Vân không nhịn được sút cho anh ta phát: “Gặp được một cô gái hào phóng.”
“Chậc chậc, nhìn có vẻ như muốn bao nuôi anh thế?” cố Bạch ngưỡng mộ nói: “Lão đại, nếu không thì anh giới thiệu em cho cỏ ấy đi, dạ dày em cũng không tốt lầm, bác sĩ bảo em không nên ăn cứng quá, chỉ được ăn cơm mềm thôi!”
“Ba người các cậu qua đây một lát!” Vào lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh họ.
Lê Văn Vân nhìn theo phía âm thanh, phát hiện Trần Ngôn Thông đã đứng ở đầng sau, đang vẫy tay với đám Lê Văn Vân.
Cố Bạch gật đầu, ba người đi qua bên đó.
Sau khi đi theo Trần Ngôn Thông làm việc, Cố Bạch vẫn chưa biết chuyện giữa Lê Văn Vân và Trần Ngôn Thông, mặt mũi anh ta vui vẻ nói: “Anh Thông, công việc của anh cũng được ghê, một tối tôi đã được hơn 900 tiền tips, nếu ngày nào cũng được vậy thì tốt ha. Thèm tiền lương nữa, mỗi tháng chúng ta phải được đến ba vạn lucca, cũng coi như là dân có thu nhập cao ớ chỗ này nhỉ!”
Anh ta còn bày ra vẻ đắc chí nữa chứ.
Lý Thu là tay bắn tỉa, năng lực quan sát của anh ta cực kỳ tinh tường, thấy ý cười nơi khóe môi Lê Văn Vân, Lý Thu liền đi đến bên cạnh Lê Vãn Vân hỏi: “Có chuyện gì rồi à?”
Lê Vản Vân cười nhẹ: “Chờ lát nữa anh sẽ biết.”
Bọn họ được Trần Ngôn Thông dẫn tới một con ngõ nhỏ phía sau quán bar, vừa mới đến gần, ý cười trên mặt Cố Bạch đã biến mất.
Anh ta phát hiện ra trong ngõ có mười mấy người đứng sằn, mà mấy người này đều mặc quần áo nhân viên phục vụ quán bar.
Quy mô của quán bar này cũng lớn, nhân viên phục vụ bên trong cũng phải đến chục người.
Bọn họ đứng dựa vào tường hút thuốc, nhìn thấy Trần Ngôn Thông đi đến liền ném điếu thuốc xuống đất, cực kỳ cung kính chào: “Anh Thông!”
Mặt Trân Ngôn Thông lộ ra vẻ đắc ý, anh ta nhìn nhóm Lê Văn Vân nói: “Bọn họ và ba người các cậu đều giống nhau, đều là người làm dưới trướng tôi, bảy giờ tính tiền lương ngày hôm nay cho các cậu!”
Nói đến đây, anh ta nói lớn: “Trước tiên các cậu giao tiền tips ngày hôm nay ra đây!”
Mười mấy người kia cực kỳ chủ động giao hết toàn bộ tiền tips cho Trần Ngôn Thông, hơn nữa trong lúc đó còn sờ trên người đối phương, dường như đang kiếm tra xem người kia có giấu tiền riêng hay không.
Trần Ngôn Thông nói: “Tôi thu một nửa tiền tips, không ý kiến gì chứ!”
Những người đó vội vàng nói: “Sao lại có ý kiến gì chứ, nếu không có anh Thông, ngay cả công việc này chúng em cũng không có kìa.”
Lúc này vẻ mặt Trần Ngôn Thông mới lộ ý cười, sau đó quay ra ba người Lê Văn Vân nói: “Ba người các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, nộp tiền tips ra đây. Tôi đẽ quan sát rồi, ba người các cậu tối nay thu được không ít nhỉ? Tự cậu bảo cậu được hơn sáu trăm, phía Lê Văn Vân chính mât tôi nhìn thấy, chắn hần phải đến ba nghìn lucca… Trước tiên cứ nộp ra đã, tôi lấy một nửa, phần còn lại tôi trả cùng tiền lương hôm nay, láy nữa đưa cho các cậu một thế!”
ẵý anh là chúng tôi làm việc ớ đây, tiền lương một ngày 200 bị anh ăn hoa hồng mất 50 thì thôi, tiền tips cũng phải nộp cho anh một nửa?” Cổ Bạch hơi nheo mát lại.
“Đừng phí lởi nữa!” Trần Ngôn Thông cười khấy: “Công ăn việc làm của mấy cậu là tôi tìm giúp, không có tôi thì các cậu sống ớ thành phố Tội Ác này đã ngắc ngoải rồi, tôi lấy chút phần trăm đã làm sao? Mau giao ra đây!”
“Tôi giao cái con mẹ anh ấy!” Cố Bạch nhếch miệng nói: “ông đây không giao anh làm gì được nào? Đánh ông chác? Cái công việc này của anh ai thèm hiếm lạ gì?”
Sắc mặt Trần Ngôn Thông lạnh ngât, anh ta phấy tay ra hiệu cho những người khác, bọn họ lập tức bao vây nhóm người Lê Văn Vân lại.
Một người trong số đó nói: “Ba người các cậu là ma mới, các cậu có biết có được một công việc ở thành phố Tội Ác này khó khăn đến thế nào không? Không có anh Thông, mấy người các cậu còn không có cơm mà ăn ấy. Anh Thông ăn tí phần trăm thì đã sao?”
Cố Bạch bĩu môi: “ông đây không làm nữa, hài lòng chưa! Cút ra tránh đường cho ông đây.”