Có vé như cồ cũng đã uống khá nhiều, mặt hơi ứng đó, ánh mât như tơ mềm. Cô ta dùng ánh mât mang theo chút mị hoặc nhìn Lê Văn Vân, lại rút ra khỏi túi một xấp tiền đập lên mặt bàn, sau đó cười híp mát hòi: “Anh còn dám uống hết chai rượu này không? Uống xong chỗ tiền tips này đều là của anh!”
Lê Văn Vân nhìn qua chai rượu, chai này đã bị uống một nửa, nhưng vần chưa uống hết, còn lại một nửa. Một chai Hennessy xo, khoảng tầm bốn mươi độ.
“Sao, khõng dám rồi à?” Elena hỏi.
“Đâu có, tôi chí đang nhìn tiền tips cúa cô là bao nhiêu thôi!” Lê Văn Vân nói.
Elena mỉm cười, xòe tiên ra nói: “Lần này, hai nghìn luôn!”
Lê Văn Ván mỉm cười, cầm chai rượu lên, không nói nhiêu lời uống luốn.
“Bốp bốp bốp!” Elena thấy Lẽ Văn Vân tháng tay nốc cạn, không nhịn được vỗ tay khen: “Quyết đoán lâm!”
Đến khi Lê Văn Vân uống xong, nấc một ngụm rượu, Elena liền cầm tiên đi đến trước mặt Lê Văn Vân. Thân thể không vững, xuýt nữa nhào lên người Lê Văn Vân. Cô ta ghẻ người đến bên cạnh Lê Văn Vân, nhét tfên trong tay vào túi áo Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân có thể cảm nhận được cảm xúc từ trên ngực truyền đến.
“Anh trai nhỏ này, tôi thích anh rồi đấy, lần sau lại đến chơi với anh nha!” Nói xong, nhân lúc Lê Văn Vân không chú ý, cô ta lại chủ động hôn một cái lên mặt Lê Văn Vân.
“Ha ha ha!” Evan cười lớn, nói: “Cậu nhóc này là người thẳng thắn nhất trong quán, đúng là không tồi!”
Bọn họ vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Lê Văn Vân sờ mặt mình, trong lòng thầm chửi: “Bà mẹ nó, hôn ông đây một cái mà chỉ hai nghìn hả!”
Trong lúc anh đang suy nghĩ, Trân Ngôn Thông ở bên cạnh thấy túi tiền của Lê Văn Vân lại phồng lên, sắc mặt càng thêm khó coi. Anh ta hừ lạnh một tiếng, phóng ánh mẳt đến chổ không xa.
ở chỗ cách đó không xa, có một nhóm nam nữ đang ngồi củng nhau. Mả trong đó, cố Bạch mặc đồ nhán viên phục vụ đã hòa vào một nhóm với đám con gái.
Phụ nữ ở đây cời mờ phóng khoáng, vừa đúng gu Cố Bạch, anh ta như thế biến thành khách đến chơi, vừa ôm một cô gái, vừa lớn tiếng chơi oán tù xì.
Mấy cô gái này có lẽ không hào phóng bằng Elena, nhưng Lê Văn Vân biết tiền tips của Cố Bạch cũng không phải là ít!
Bẻn phía Lý Thu cũng không khác gì so với những nhản vièn khác.
Dần dần anh cũng cám giác được có chố không giống, Lẽ Vãn Vân phát hiện ra ba người khác với những nhân viên khác.
Nhân viên phục vụ ở đây đa phẫn đều là người tầng chót của xã hội, thu nhập không quá cao, mà những người đến đây vui chơi đều là những người có tiên có thế, bọn họ không dám động vào, thậm chí nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
Nhưng ba người bọn họ lại khác. Trước mặt những người nảy, bọn họ không kièu ngạo, không tự ti, thậm chí cỏn khá chủ động. Thế má lại họp khấu vị khách ở đây.
Sâc mặt Trần Ngôn Thông hơi thay đối, cười khấy nói: “Ba người mới này rõ ràng là không biết nguyên tâc sinh tồn và sự khủng bố của thành phố Tội Ảc nên mới dám làm như thế này, rồi chờ xem, tôi sẽ cho các cậu biết thế nào là sự thảm khốc của thành phố Tội Ác!”
Thời gian chầm chậm trôi qua, dẫn dân khách trong quán bar cũng ít dần.
Đến khoáng một hai giở sáng, mọi người gần như đã về hết báy tám phần.
Người đến đây uống rượu chơi bời cũng đều không uống say túy lúy. Uống say chính là cho kẻ địch cơ hội, đây là chỗ anh chết tôi sống.
Đa số mọi người đều biết điếm dừng.
Đến khi khách gàn như đã về hết, mấy người Lẽ Văn Vãn cũng bẳt đầu thu dọn rác rưởi. Sau khi dọn dẹp xong, cũng đã vảo khoảng hai rưỡi, ba giở.
Lê Văn Vân hoạt động cơ thế một chút, công việc phái đứng hàng mấy tiếng đồng hồ như thế này đối với một số người có thế khác nặng nhọc, nhưng đối với người đã quen như nhóm
Lê Văn Vân, cơ bán cháng bõ bèn gì!
Cố Bạch và Lý Thu nhanh chần chạy đến, Cố Bạch cười he he nói: “Õng đây được tips 965 lucca, các anh thê nào?”
Lý Thu cười khố đáp: ‘Tôi không được nhiều bằng anh, 300 thôi.”
“Lão đại, anh thi sao?” cố Bạch hỏi Lẻ Vãn Vãn: “Châc anh cũng được ít thôi ha?”
Lê Văn Vân bình thường ít đến quán bar với bọn họ, vậy nên hai người cảm thấy chác là Lê Văn Vân đi làm ờ quán bar không quen lám.
Lê Văn Vân cười mỉm đáp: “3000!”