Sau đó, anh ta vội ho khan nói: ‘Thật ra là Lại Tuấn hẳn cũng biết rồi. Tỏi tới tìm các anh chính là muốn kéo các anh nhập bọn. Hiện tại tôi có một thê’ lực nhỏ, tương lai nhất định sẽ trở thành thế lực lớn ở đây. Chỉ cần đi theo tôi, ba người các anh sẽ tiền đồ rộng mờ!”
‘Chúng tôi đi theo anh, chúng ta cỏ thế nhận được gì? Chúng ta cần phải trả giá cái gì?* Lý Thu bên cạnh hỏi.
Đao Ba suy nghĩ một hồi rồi nói: “Rất đơn giản, ở thành phố này, cá lớn nuốt cá bé. Muốn có tiền thì các cậu phái đi theo đoàn đội mới được. Chúng ta có nhiều người rồi thì đi đâu cũng có thế được hoan nghênh. Đến lúc đó có tiền cho mọi người chia nhau, có thịt cho mọi người ăn. Vê phần cần phải làm gì…”
Nói đoạn, anh ta liếm mỏi nói tiếp: “Chính là lúc chúng ta đi sống mái tranh giành địa bàn với người ta thì phải liều mạng mới được.”
‘Thế nào, có muốn gia nhập cùng chúng tỏi không?” Đao Ba hỏi.
Lê Văn Vân đột nhiên cảm thấy anh chàng này khá thú vị. Anh gật đầu nói: “Vậy cũng được, chúng tỏi sẽ gia nhập cùng anh!”
Đao Ba sững sờ một lúc, như không ngờ đám Lê Văn Vân lại vui vẻ đồng ý như vậy.
Nghe thấy đám người Lê Văn Vân bằng lòng gia nhập, anh ta lại mở bình rượu kia ra, lại rót cho mồi người thêm một miếng, sau đó bưng chén lên nói: “Các anh em sảng khoái, không biết nên xưng hô như thế nào?”
“Lê Văn Vân, Cố Bạch, Lý Thu!” Lê Văn Vân chủ động giới thiệu.
“Được!” Anh ta cầm chén rượu lên, nói: ‘Tôi chạm một cái, tôi nói cho các anh biết, gia nhập Minh giáo của chúng tôi, các anh rất có tiền đồ đấy nhá!”
“Minh giáo?” Lê Văn Vân cân nhắc, thằng cháu trai này đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi đó!
Đao Ba gật đầu nói: “Đúng vậy, tên thế lực của chúng ta, Minh của bình minh!”
Cái tên này dường như còn có ngụ ý nào đó. Ba người Lê Văn Vân liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nụ cười trong mát nhau.
Anh Đao Ba này, trước khi đến khu Tội Ác, e rằng cũng là một người tử tế!
Sau khi bốn người nâng chén, đám người Lẻ Văn Vân được coi là đã nhập bọn. Đao Ba nói: “Sau khi các anh tham gia, Minh giáo chúng ta đã có sáu người. Hỏm khác tỏi sẽ đưa hai anh em còn lại đến gặp mặt với các anh. Từ nay về sau, mọi người sẽ là anh em sống chết.”
Lẻ Văn Vân suýt chút nữa ngất đi, mẹ nó hóa ra trước đó chỉ có ba người!
Anh ta dường như sợ đám người Lê Văn Vân uống hết chai rượu kia nên cấn thận dùng một sợi dây thừng treo quanh thát lưng, sau đó cho xương vào túi vịt quay, rồi lại đem mấy chén rượu xuống bếp rửa sạch sẽ, đặt nỏ vào vị trí ban đầu!
Tiếp đó, anh ta đi vào bẽn trong đại sảnh nói: “Nếu nhập bọn rồi, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Ve sau khi nào có việc thì lại đến tìm các anh. Tôi đi trước nhé!‘
Lê Văn Vân gật đầu.
Bởi vì nhận được thêm ba người, tâm trạng Đao Ba dường như
không tệ. Anh ta ngân nga một bài hát rồi lác lư bước ra khỏi cửa.
Lý Thu cau mày nói: “Đại ca, anh gia nhập với người này xem ra cũng không có ý nghĩa gì!”
“Tôi chỉ cảm thấy người này… khá là thú vị, có hơi muốn xem anh ta phát trien thế lực này của mình như thế nào.” Lê Văn Vân cười nói.
Người này hiến nhiên không có tiền bạc gì, tựa hồ cũng không có năng lực gì, nhưng dám hình thành thế lực của mình cũng cần có dũng khí. Bởi vì ở một nơi như khu Tội Ác, một khi có người muốn hình thành thế lực, kết cục của anh ta thường không tốt cho lám!
Mà Đao Ba có dũng khí này.
Bọn họ trớ lại lầu, tình trạng của Liễu Ngọc đã tốt hơn nhiều. Cô ấy được Phạm Nhược Tuyết đỡ đến phòng khách lầu hai ngồi, đang nói chuyện phiếm ở đó.
Ve lai lịch của Lê Văn Vân, và nơi này chính xác là gì, Lê Văn Vân đã giải thích cho Liễu Ngọc rõ một năm một mười.
Liều Ngọc nghe xong, ngoài sửng sốt thì cũng không tìm được quá nhiều từ đế hình dung.
Chí là trên mặt của cô ấy vẫn còn rất sợ hẫi. Điều mà đám người Lê Văn Vân có thê’ làm là giữ cho cô ấy cảm giác an toàn, đế cô ấy có thế hồi phục chấn thương tâm lý càng sớm càng tốt.
Đến trưa, gia đình Lại Tuấn mới chở xe rau về nhà.