Trên bãi biến, ánh mặt trời lặn nghiêng nghiêng, ở đây, người thống trị đến từ thành phố này đích thân đến đây đế nghênh đón Minh Sùng, nếu chuyện này xảy ra với những người khác sẽ lè chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hodges đích thân chào đón một người đến hòn đào này là tin tức rất lớn.
Trên mặt Minh Sùng vần trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, trên mặt không có biếu tình gì. Nhìn bàn tay vươn ra của Hodges, anh ta cũng không có vươn tay bắt lấy, liếc mẩt nhìn một cái, sau đó lại dời ánh mát nhìn về phía nhóm người phía sau ông ta, cau mày nói: “Tôi không thích giao thiệp với nhiều người như vậy!”
Hodges đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó xua bàn tay to: “Mọl người rời đi toàn bộ, cậu ở lại giao lộ đợi một lát nữa lái xe cho chúng tôi!”
“Soạt!”
Phía sau, mấy chục người đều nhanh chóng lui ra ngoài toàn bộ. Xét từ góc độ thân thủ, mấy chục người này đều có thân thủ đỉnh cấp.
Đây là khu Tội Ác, thế lực ớ nơi này hầu như không kém Người Gác Đêm Hoa hệ, bao gồm cả sức chiến đấu đỉnh cao.
Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người Hodges và Minh Sùng.
Minh Sùng vẫn không đưa tay ra bắt tay, mà trực tiếp đi ngang qua Hodges, sau đó chậm rãi đi về phía quốc lộ, đồng thời hỏi: “Lê Văn Vân đã đến chưa?”
“Đến rồi!” Hodges nói: “Thằng nhóc này vẫn là cái dáng vẻ xấu xa trước kia. Vừa đến nơi là nó đã chạy đến chỗ tôi đòi người. Bà nó, tôi đã từ chối nó trực tiếp rồi. Với tình huống hiện tại trong cơ thế không có chút xíu chân khí nào mà cũng dám chạy tới bàn điều kiện với tôi nữa. Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi.”
Minh Sùng dừng bước chân, sau đó cau mày nói: “Chuyện này là tự ông làm, không liên quan gì đến tôi!”
Hodges ngấn người, sau đó cong môi nói: “Tôi đă làm những gì đã làm. Dù sao trong cơ thế thằng nhóc này không có chân khí, với lại cho dù khôi phục, cậu ta có thế đánh bại Giản Hưng, cũng đâ đứng khoảng thứ năm trên Thiên bảng ư.”
“Ồ, tôi có chuyện này chưa nói cho ỏng biết. Lý do khiến anh ta mất đi chân khí là vì đã tự sức bản thân đổi phó với hai người Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử, ngoài ra còn có mấy chục cao thủ đỉnh cấp.” Minh Sùng nói: “Sau đó Lý Đông Dã đã chết, Vân Đạo Tử bị thương nặng và bị giam trong Người Gác Đém.”
Hodges sửng sốt một chút, sau đó cong cong môi nói: “Ha ha, chỉ là hai ông già thôi mà. Nếu để tôi ra tay đối phó, chấc chần sẽ không thê thảm như cậu ta!”
“ừ, tôi còn cho cậu ta hai miếng xương rồng.” Minh Sùng vừa đi vừa nói.
Hodges đang cầm ly rượu vang đỏ ở phía sau, lại bị choáng váng.
Lê Văn Vân đương nhiên không biết Minh Sùng đến đây. Trên
thực tế, Lê Văn Vân rất tò mò về bí ấn của Minh Sùng. Anh cũng tò mò không biết người này là ai, theo cách nói của Trác Nhất Minh và bản thân anh thì anh ta là một Người Gác Đêm!
Anh ta ở trong Tam Hợp Lâu lâu như vậy, không hề ló mặt ra ngoài hay nói chuyện với ai, nhưng anh ta lại biết mọi chuyện thế giới bên ngoài rõ như lòng bàn tay.
Nhưng Lê Văn Vân không có hứng thú nhiều với anh ta. Có quá nhiều người bí ẩn, nếu mỗi người bí ẩn anh đều muốn biết rõ thông tin chi tiết của họ thì quá mệt mỏi.
Buối tối bọn họ ở nhà ăn cơm, tâ’t nhiên, ăn vẫn không quá nhiều.
Số tiền mà gia đình Lại Tuấn kiếm được nhìn chung chỉ đủ cho gia đình họ sống đủ no mà thòi, không thê’ ăn thịt thường xuyên.
Cho nên khi ăn cơm cũng chỉ có mỗi người một chén cơm. Ăn xong là hết.
‘Thật ngại quá, hôm nay trong nhà không còn gạo nữa, ngày mai tôi sẽ đi mua thêm một chút.” Chu Linh xấu hổ nói.
Lê Văn Vân mỉm cười với bà rồi nói: “Không sao, chúng cháu đều no rồi.”