“Em đi đun nước!” Lại Dĩnh vội vàng chạy về phía phòng bếp.
Một lúc sau, nước đã được đun sôi, sau đó họ đưa Liễu Ngọc vào nhà vệ sinh, Lại Dĩnh cũng chạy đến giúp.
Nha Đầu này tuy không lớn tuối nhưng rất có năng lực. Có thế đây chính là con nhà nghèo biết việc sớm cũng nên.
Sau khi tắm rửa xong, bọn họ đưa Liễu Ngọc lên lầu hai. Giường của bọn họ đều là giường cứng chưa xử lý nhiều. Lầu hai có bốn phòng. Như trước đó, một phòng đã được Phạm Nhược Tuyết dọn dẹp, dùng làm phòng y tế của cô, ba phòng được sử dụng để ở.
Sau khi xử lý qua vết thương cho Liễu Ngọc một lát, cô mới đi đến phòng khách. Trong phòng khách, đám người Lê Văn Vân đều đang ngồi ở đó!
Nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đi ra, Lê Văn Vân vội hỏi: “Thế nào rồi?”
“Xử lý cũng tạm ổn rồi. Có lẽ một tuần sau sẽ không có vấn đề gì nữa.” Phạm Nhược Tuyết nói: ‘Vê mặt khôi phục tinh thần thì có thể cần một ít thời gian mới được.”
Lê Văn Vân thở ra một hơi, sau đó lấy tiền trong túi ra đưa cho Phạm Nhược Tuyết: “Đây là hai vạn lucca. Trước khi chân khí của anh khôi phục, chúng ta không thích hợp lộ diện cho lám, cố gắng khiêm tốn hết mức có thế. Tiền có thế hơi thiếu thốn, em tiêu tiết kiệm một chút. Đương nhiên đồ nên mua thì vẫn phải mua, chắng hạn như chăn nệm tốt một chút… Hai ngày nữa anh sẽ cùng bọn họ tìm việc!”
“Tìm việc kiếm tiền?” Phạm Nhược Tuyết nghi ngờ nhìn đám người Lê Văn Vân, thần sác lộ vẻ kỳ quái.
ở bên ngoài, bọn họ chưa bao giờ lo lẳng về tiền bạc.
Lý Thu cười he he nói: “Không còn cách nào khác, năm năm trước đại ca tôi đã đánh đại ca cúa khu Tội Ác này một lần.
Nếu có người biết chuyện anh ấy đã trở lại, hơn nữa còn không có chân khí thì phỏng chừng ngày mai chúng ta đã bắt đầu trốn chui trốn nhủi trên hòn đảo này.”
Phạm Nhược Tuyết nhíu mày nói: “Hiện tại tốt xấu gì chúng ta cũng có bốn đỉnh cấp. Lý Thu sử dụng súng rất tốt, sẽ không kém hơn hiệu quả của siêu cấp, thế này thì có gì phải sợ.”
“Nước ở khu Tội Ác rất sâu.” Cố Bạch cười khà khà: “Nhưng mà chờ chân khí của đại ca chúng ta phục hồi rồi, chúng ta sẽ lại là một anh hùng!”
Đang nói chuyện thì bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, sau đó âm thanh tu tu tu vang lên. Lại Dĩnh chạy tới cửa nói: “Anh trai, bố em tìm các anh.”
Thực ra Lê Văn Vân đã nghe được, phía dưới ngoài vợ chồng Lại Tuấn còn có một người khác.
“Các em cứ ở ngay trên lầu đi. Cố Bạch, chúng ta đi xuống thôi!” Lê Văn Vân nói với Phạm Nhược Tuyết và Trương Vẽn Hà.
Bọn họ xuống dưới lầu, Lê Văn Vân phát hiện ngoài Lại Tuấn và vợ ông ta, còn có một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi trắng và quân tây đứng bên ngoài, trông hơi giống một bartender!
“Là bọn họ?”
Nhìn thấy Lê Văn Vân đi xuống, người giống như bartender kia nhìn lên nhìn xuống ba người Lê Văn Vân và hỏi.
Lại Tuấn gật đầu nói: “ừ, ừ, là bọn họ, cậu xem bọn họ thế nào?”
Sau khi Lại Tuấn nói xong, trên mặt còn mang theo một chút vẻ khẩn trương.
Người thanh niên cũng ngẩng đâu nhìn đám người Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, trong lòng Lê Văn Vân khẽ lộp bộp, có phần không rõ lắm về tình huống.
“Chẳng lẽ chồ này thực sự không có người tốt? Bọn họ giả làm người lương thiện sau đó bán mình qua tay?” Lê Văn Vân nghi ngờ mà nghĩ.
Cố Bạch thận trọng nhích người đến bên cạnh Lê Văn Vân.
Nếu tên này là cao thủ thì bây giờ anh ta phải đảm bảo an toàn cho Lê Văn Vân mới được.
“Thân hình cũng không tệ lám, ở bén ngoài chắc là đều từng rèn luyện. Tinh huống thân thế đều rất tốt.” Người thanh niên gật đầu nói: “Nếu đến làm việc trong quán bar của chúng tôi thì không phải là vấn đề lớn, đã thế lại là người ỏng đề cử thì tôi cần hết.”
Vẻ mặt của Lại Tuấn hơi vui vẻ!
Bên cạnh, Chu Linh cũng trở nên vul vẻ, nói: “Tôi đã nói rồi mà, mấy thằng nhóc này không tệ, nhất định sẽ đi làm được.”
Lẻ Văn Vân sửng sổt một chút, đi làm ờ quán bar?
Lúc này, Lại Tuấn vội vàng nói: “Lê Văn Vân, nào, đế tôi giới thiệu cho cậu một chút. Đây là Trần Ngôn Thông, quản lý của quán bar Dạ Sắc, trước đó cũng từng sống ở đây, nhưng hiện tại đã chuyển đến trung tâm của khu Đông. Hôm nay chúng tôi đi đưa rau thì vừa vặn gặp cậu ấy ở cửa quán bar, lúc đang tán gẫu thì cậu ấy nói đang tuyển bồi bàn cho quán bar, tiền lương
trả theo ngày, một ngày một trăm năm mươi lucca. Thế nên chúng tôi mới nghĩ đến các cậu, bảo cậu ấy về xem thử.”
Nhân viẽn phục vụ trong quán bar, tính ra thì lương khoảng bốn ngàn năm trăm lucca mỗi tháng. Đương nhiên làm bồi bàn trong bar thì thỉnh thoảng cũng có tiêu vặt, nói chung lại thì tiền lương thực tế cũng không tệ.
Lê Văn Vân mấy người Cò Bạch liếc mát nhìn nhau một cái!
Đúng lúc bọn họ đang muốn tìm một nơi làm việc. Thực ra kế hoạch của Lẻ Ván Vân là để mấy người bọn họ làm riêng. Ba người vào ba ngành. Quán bar xem như nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Bây giờ bọn họ cần thu thập tin tức về đám người Khương Vĩ, một nơi như quán bar đương nhiên là được.
Ngoài ra, Lê Văn Vân còn dự định cho cố Bạch, người đang có thản thủ tốt nhất gia nhập vào một thế lực, lăn lộn trong đó. Thu nhập chính phải do cố Bạch kiếm. Kiếm tiền trong những thế lực đó là nhanh nhất.
Nhưng bây giờ Lại Tuấn đã đích thân giới thiệu công việc cho bọn họ, anh cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối.
Vả lại khoản thu nhập này cũng tạm được. Nếu thực sự thiếu một ít tiền thì cứ để bọn Cố Bạch và Lý Thu cướp thèm chút tiền cũng ổn.
“Vậy thì cảm ơn!” Lê Văn Vân nói nhanh với Trần Ngôn Thông.
Trần Ngôn Thông lễ phép nói: “Không sao, mọi người đều có
lần đầu tiên. Các anh lại còn là do chú Lại và dì Chu giới thiệu, không cần quá đế ý. Sáu giờ tối ngày mai các anh đến quán bar Dạ Sắc tìm tôi là được, tôi sẽ sắp xếp công việc cho các anh. Chú Lại, cháu về quán bar trước, một lát nữa quán bar mở cửa rồi.”
“ở lại ăn một bữa cơm đi!” Chu Linh vội nói.
“Không được, không được!” Trần Ngôn Thông cười lâc đầu nói: “Cháu đi trước nha!”
Nói xong, anh ta quay người bước ra ngoài.
Chu Linh và Lại Tuấn có vẻ đang rất vui vì đám người Lê Văn Vân đã tìm được việc làm, tâm trạng không tệ. Chu Linh còn nói: “Hiện tại cũng tìm được việc làm, xem như tạm thời ổn định được rồi. Các cô cậu còn trẻ tuổi như vậy, về sau dọn đến trung tâm thành phố mà sống, sau này con cái có thể học cũng không có vấn đề gì.”
ở khu Tội Ác cũng có trường học, nhưng người bình thường không đi học nổi!
Lê Văn Vân không thể không thừa nhận Chu Linh thực sự rất tốt bụng, còn đặc biệt giới thiệu cho họ công việc. Lương của công việc này còn kiếm thoải mái hơn và cao hơn so với việc bọn đi giao rau mỗi ngày.
Nhưng trong lòng bọn họ không hề mất cân bâng, ngược lại còn có chút vui vẻ!
Chu Linh thực sự vui thay cho bọn họ. Còn Lại Tuấn có lẽ rất vui vì mỗi tháng có thể có thêm một trăm lucca tiền thuê nhà.
“Các cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi nấu cơm. Một lát nữa sẽ gọi các cậu ha!” Chu Linh nói với đám Lê Văn Vân.
Lại Tuấn cau mày, lúc này Lê Văn Vân chủ động nói: “Chú Lại, chờ sau khi bọn cháu kiếm được tiền thì hàng tháng đưa phí sinh hoạt cho chú nhé!“
Bấy giờ Lại Tuấn mới hớn hở mặt mày, cười nói: “Vậy được, về sau tiền sinh hoạt của chúng ta chia đều cho đầu người!”
Lê Văn Vân gật đầu, lại hàn huyên thêm vài câu, anh về lại trên lầu.
Khi Phạm Nhược Tuyết nghe nói ba người Lê Văn Vân muốn đi làm bồi bàn ở quán bar, đầu tiên cô và Trương Văn Hà sững sờ một lúc, sau đó che miệng cười.
Đường đường là cựu số 0 của Người Gác Đêm, Người Gác Đêm số 12 hiện tại và Người Gác Đêm số 15, vậy mà lại phái đến quán bar làm nhân viên phục vụ, các cô vừa nghĩ đến đó đã cảm thấy buồn cười!
Phạm Nhược Tuyết cười toe toét, nói: “Như vậy không tệ, ngày khác em và Vân Hạ đi ủng hộ cho việc làm ăn của các anh!”
Lẻ Văn Vân nói không nên lời: “Đừng, tiền của các em đều là do bọn anh kiếm được đấy!”
Phạm Nhược Tuyết thờ ra một hơi rồi nói: “Được rồi, được rồi, đùa các anh thôi mà. Đúng rồi, em dự định… ngày mai sẽ đi mua vài tấm chăn và khăn trải giường. Ngoài ra em còn dự định đi mua mấy bộ sách, tự mình dạy cho bé Nha Đầu một chút.”
“Má nó!” Lúc này cố Bạch lên tiếng: “Cô dự định nhận con bé Nha Đầu làm đồ đệ à? Truyền thụ y thuật cho nó?”
Phạm Nhược Tuyết bĩu môi nói: “Giờ mới đâu vào đâu chứ? Chúng ta sẽ không ở đây được lâu, nếu có thể đưa bọn họ đi ra ngoài thì tôi mới có ý này. Đến lúc đó tôi sẽ tự tay dạy bé.”
Lê Văn Vân sáng ngời hai mát, nói: “Bác sĩ Phạm, anh cũng muốn học. Em cũng tự tay dạy anh đi!”
“Cút!” Ánh mát Phạm Nhược Tuyết trờ nên lạnh lẽo, trực tiếp đá một cước về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân bị đá một cước vào mông, nhưng cũng không tức giận. Anh xoa mông nói: “Bảy giờ chuyện của Liễu Ngọc đã xử lý tạm ổn rồi. Bước tiếp theo là đi tìm mấy người Khương Vĩ và Thi Kỳ. Ngoài ra còn cỏ hai sự việc chúng ta phải tranh thủ thời gian mới được.”
Mọi người đều nhìn anh.
“Việc đầu tièn là loại bỏ người của Demps ở đây!”
“Thứ hai, tôi nhận được tin từ Hồng Mai Quế, Bùi Nghênh Tùng rất có thể đang ở trong khu Tội Ác này. Điều quan trọng nhất là có lẽ bên cạnh Bùi Nghênh Tùng có một số cao thủ, thậm chí là siêu cấp. Ồng ta đã triệu hồi một ít một số Người Gác Đêm mờ nhạt từ thế giới ngâm.”
Nói đến đây, Lê Văn Vân thở dài nói: “Lần này đến khu Tội Ác, ngoài việc tìm kiếm mấy người Liễu Ngọc và Thi Kỳ ra. Bùi Nghênh Tùng là người chúng ta phải giải quyết!”
Thủ phạm chính trong trận chiến ba năm trước, Lảm Thiếu Hoa đã chết, Bùi Nghênh Tùng và Demps cũng không thể trốn thoát.
“Nếu là siêu cấp thì anh phải mau chóng khôi phục chân khí mới được đó.” Cố Bạch cau mày nói.
Lê Văn Vân thớ dài một hơi nói: “Tôi cũng muốn mau chóng khôi phục. Nếu tôi khôi phục rồi, hôm nay khi đối mặt với Hodges, ông ta không nói cho tôi biết tin tức thì tôi sẽ trực tiếp cho ông ta hai đấm! Đứa cháu này nhất định biết tin tức của Bùi Nghênh Tùng.”
Sau khi hấp thụ ba miến long cốt trước đó, Lê Văn Vân ngay lập tức giết chết hai tên siêu cấp, vả lại thực lực của hai người đó cũng mạnh không kém Giản Hưng, người đứng thứ bảy trên Thièn bảng. Khi đó, Lê Văn Vân đánh giá mình có thể đủ đê’ cạnh tranh với tên Demps bị gãy cổ tay đứng thứ ba trên Thiên bảng rồi. Nếu khôi phục, anh còn phải nghĩ cách hấp thu hai miếng xương còn lại trong tay Minh Sùng. Cho dù là Hodges, anh cảm thấy cũng không phải không có cơ hội!
Ngay khi Lê Văn Vân đang cân nhác, ở phía đông của hòn đảo, một chiếc dù từ trên trời từ từ rơi xuống.
Bên dưới là một bãi biển có phần váng vẻ, nhưng lúc này trèn bãi biển có khá nhiều người, đa số là người phương Tây, mặc vest, đi giày da, hai tay sau lưng!
ở phía trước, có một chiếc ghế bãi biến chống một chiếc dù che nấng rất lớn, sáp đặt một chiếc bàn.
Trên chiếc ghế bãi biển, có một người đang nằm, trong tay bưng ly rượu đỏ, trên bàn có đĩa hoa quả, còn có hai mỹ nhân phương Tây mặc bikini đứng bén cạnh!
Đó là Hodges.
“Bùm!”
Chiếc dù đáp xuống bãi biển một cách chính xác, sau đó một bóng người xuất hiện từ trong đó! Anh ta nhìn thoáng qua phía trước, sau đó không nhanh không chậm dỡ bỏ chiếc dù.
Nếu Lê Văn Vân ở đó, anh nhất định sẽ nhận ra người này. Đó chính là ông chủ của Tam Hợp Lâu, sư đệ của Từ đại sư, Minh Sùng!
Anh ta vỗ vỗ trên người. Lúc này, trước mặt, Hodges đứng lẻn từ trên ghế. ồng ta đi tới trước mặt Minh Sùng, vươn một tay nói: “Hoan nghênh trở lại!”