Tốc độ của xe tải này không nhanh, con đường này dường như cũng không được sửa chữa gì nhiều, xuất hiện một số ổ gà.
Nhưng đối với đám người Lê Văn Vân mà nói, bọn họ đều không có cảm giác gì cả.
Bọn họ với tư cách là Người Gác Đêm, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy bọn họ cũng đều đã trải qua, huống chi chỉ là như vậy.
Đang lúc mấy người trò chuyện, đột nhiên có lúc bọn họ đồng thời dừng nói, bên tai lọt vào một đoạn đối thoại.
“Bố nó à, những người này hẳn là vừa mới đến. Những người này chắc không giống với những người khác. Sau khi chúng ta đưa bọn họ đến khu Tội Ác, cho bọn họ tự sinh tự diệt, có thể sẽ rất khó khăn cho bọn họ. Đặc biệt là trong số họ còn có hai cô gái, cô gái nói chuyện với chúng ta lại có bộ dạng rất xinh đẹp…” Người phụ nữ trung tuổi nói.
“Vậy chúng ta có thể làm gì đây? Bà đừng có nhiều chuyện nữa.” Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên, ông ta nói: “Ở cái nơi quỷ quái này, chúng ta tự nuôi sống chính mình cũng khó khăn. Bọn họ có tận năm người, bà đừng có bao đồng nữa, trước kia chịu thiệt còn chưa đủ nhiều à? Những người đó đều cầm vũ khí, bà có biết bọn họ vì sao bị lưu đày tới đây không? Bà cho rằng bọn họ là người tốt à?”
“Tôi thấy giống người tốt lắm.” Giọng người phụ nữ trung niên vang lên: “Nhà của chúng ta cũng có hai tầng, cứ dọn dẹp tầng trên sạch sẽ cho họ ở. Nhiều người sẽ náo nhiệt hơn một chút, cũng có cảm giác an toàn hơn một chút.”
“Bà đừng có quá tốt bụng!” Người đàn ông trung niên nói: “Nhiều nhất là giữ bọn họ lại ăn cơm một buổi trưa, nói cho bọn họ biết về quy tắc sinh tồn ở nơi này một chút. Còn chuyện khác thì cứ mặc cho bọn họ đi. Tôi cũng đã từng nói với bà bao nhiêu lần rồi, lo cho cuộc sống của mình là được!”
Người phụ nữ trung niên thở dài một hơi.
Bên cạnh, cô bé kia nói: “Bố ơi, con muốn chơi với chị gái xinh đẹp đó!”
Ở phía sau, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đám người Lê Văn Vân trở nên hơi trầm mặc!
Khu Tội Ác không có người tốt, đây là nhận thức của họ về thành thị này.
Những người ở đây sẽ không chủ động giúp đỡ người khác, ngoại trừ những người cùng một phe với bọn họ.
Hầu hết mọi người đều thờ ơ với người lạ!
Cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng nghe vào tai khiến cho người ta cảm thấy một loại khác thường.
Tất nhiên, Lê Văn Vân cũng không nghĩ rằng bọn họ đang cố tình nói cho mình nghe. Tạp âm của chiếc xe này lớn đến mức nếu không nói ở âm lượng cao nhất thì mấy người Lê Văn Vân hoàn toàn không thể nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nếu người đàn ông trung niên này nhìn ra đoàn người của mình là đỉnh cấp, lại có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không dám đưa đám người Lê Văn Vân lên xe của mình, trừ phi ông ta rất lợi hại!
Nhưng nếu ông ta rất lợi hại, ông ta cũng không cần phải dựa vào việc vận chuyển rau dưa này để kiếm sống.
“Bag nó!” Cổ Bạch mắng: “Khu Tội Ác vẫn còn người tốt!”
“cử làm bộ như không biết, quan sát đo lường một chút!” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Nếu bọn họ là người tốt thật sự, chúng ta tìm cách sống ở trong nhà bọn họ. Sau này… giúp bọn họ một tay!”
Những người khác cũng gật đầu.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước với tốc độ rất chậm. Lái xe khoảng bốn năm tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến gần khu Tội Ác. Từ xa đã nhìn thấy hình dáng của thành phố.
Sau đó, chiếc xe tải chạy vào bên trong khu Tội Ác!
Năm người ngồi ở phía sau đánh giá thành thị này!
Các tòa nhà trong thành phố không tính là quá cao, tòa nhà cao nhất cũng chỉ hơn mười tầng lầu.
Đa phần là nhà thấp hai, ba tầng nhưng khá dày đặc.
Trên đường phố rất ít người đi bộ, cho dù có người đi thì bọn họ cũng cầm vũ khí trong tay.
Phạm Nhược Tuyết nhìn ra ngoài một lúc, sau đó mới từ từ thở ra một hơi: “Đây là khu Tội Ác sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!