Người đàn ông xăm nói: “Aiz, anh không hiểu gì cả, cô ta vừa nhìn đã biết là cô gái vừa mới đến khu Tội Ác này, loại phụ nữ này rất sạch sẽ, chinh phục cũng rất sướng. Anh hiểu mà, muốn ngủ cùng với một người phụ nữ sạch sẽ
khu Tội Ác thì phải trả số tiền khá lớn đấy.”
“Được rồi đừng phí lời nữa, mau chóng đi tới khu Đông đi, chính sự quan trọng hơn.” Người đội mũ lưỡi trai nói.
Người đàn ông xăm mình lẩm bẩm thầm mắng: “Mụ nội nó, mẹ kiếp đám người kia đúng là vô tích sự, một sòng bạc đang yên đang lành lại bị mấy kẻ mới tới khu Tội Ác đập phá.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe thể thao khởi động lại chạy về phía khu Đông của khu Tội Ác.
Lê Văn Vân đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra trong khu Tội Ác, lúc này máy bay đã bắt đầu vững vàng khởi hành.
Máy bay là máy bay chuyên dụng của Người Gác Đêm, trên máy bay được đặc biệt chuẩn bị một tiếp viên hàng không phục vụ bọn họ.
Cô tiếp viên hàng không rất xinh đẹp đang ngồi cách đám người Lê Văn Vân không xa, còn Cố Bạch đang tán tỉnh cô tiếp viên này.
Đương nhiên, danh tiếng của Cố Bạch trong Người Gác Đêm phải nói là không chấp nhận được, cô tiếp viên kia đương nhiên cũng sẽ không để ý tới anh ta, nhưng cũng không ngăn cản Cố Bạch tiếp tục thả thính.
“Trăm nhân ắt có quả báo ứng của cô chính là tôi.”
“Người đẹp ơi, cho số điện thoại đi.”
“Có biết tại sao mắt tôi lại đẹp như thế không? Bởi vì trong mắt tôi có cô đấy.”
Cái tên này có thể liên tục phun ra mấy lời sến sẩm hai tiếng đồng hồ mà không lặp lại, Lê Văn Vân nghe đến nỗi da gà da vịt trên người rơi đầy đất.
Anh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì lệch múi giờ nên lúc này đám người Lê Văn Vân ở đây vẫn là buổi tối.
Bên ngoài cửa sổ cũng là một khoảng tối đen.
Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, cô nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng kì lạ.
Thành phố thần bí trên hòn đảo này cô đã từng nghe qua rất nhiều lần nhưng mà từ trước đến nay chưa từng đặt chân tới.
Người Gác Đêm có một số người trong thành phố này, bọn họ có nhiệm vụ điều tra một số thông tin về khu Tội Ác và sau đó cố gắng tìm mọi cách chuyển thông tin đó ra khỏi thành phố.
Thành phố này được phép vào nhưng không được phép ra, cô có chút lo lắng về lần trải nghiệm của chuyến đi này!
“Bác sĩ Phạm” Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô: “Từ đây qua đó phải mất mười mấy tiếng nữa, đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi được chút nào, anh kiến nghị em có thể ngủ một lát đi.”
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Em không buồn ngủ!”.
Vừa nói xong, trên gương mặt quanh năm lạnh lùng của cô chợt lộ ra một vẻ tươi cười, cô nói: “Đối với khu Tội Ác này trước giờ em chỉ mới nghe nói thôi. Anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc đây là nơi như thế nào.”
Nghe thấy lời cô nói, sắc mặt của Lý Thu ngồi bên cạnh bỗng trở nên quái dị. Anh ta nhìn Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Bác sĩ Phạm, chắc là cô đã nghe thấy danh hiệu của lão đại chúng tôi rồi đúng không?”
“Thánh chủ của khu Tội Ác à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi ngược lại.
Trương Văn Hà cười nói: “Đúng vậy, lão đại chúng tôi chính là nhân vật phong vân của khu Tội Ác này đấy. Có điều chúng tôi cứ úp mở trước đã, đến lúc đó cô sẽ biết ngay thôi.”
Tiểu đội 11762 đã từng được Lê Văn Vân dẫn dắt đi tới khu Tội Ác chấp hành nhiệm vụ. Tất cả đến đây rồi sau đó toàn bộ lại rút lui.
Đương nhiên Lê Văn Vân cũng biết năm đó bọn họ có thể an toàn rời khỏi đây, ở trong đó e là nhất định có liên quan đến Trác Nhất Minh,
Dù sao vị kia ở khu Tội Ác cũng là có tên trên Thiên bảng, chỉ là thấp hơn so với Trác Nhất Minh một bậc, xếp thứ hai Thiên bảng.
Trong khi mấy người đang chuyện trò vui vẻ, máy bay đã xuyên qua tầng mây, một đường bay về phía trước.
“Ngủ một lát đi.” Lê Văn Vân nói với Phạm Nhược Tuyết.
Phạm Nhược Tuyết nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu bảo: “Cho em mượn vai anh dùng một chút.”
Vừa nói cô đã dựa đầu lên vai Lê Văn Vân rồi từ từ nhắm mắt ngủ say.
Cố Bạch thấy cảnh tượng này, ánh mắt sáng bừng lên đi tới bên cạnh tiếp viên hàng không cười hì hì nói: “Người đẹp cho tôi mượn bờ vai dùng một lúc đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!