Tào Dung là một người thực tế, hoặc là nói đa phần ai tới tuổi trung niên cũng đều như vậy.
Khi Lê Văn Vân vừa mới trở về, thái độ bà ta đối xử với anh không tốt. Nhưng sau khi Lê Văn Vân tặng cho căn biệt thự này và tìm một công việc tốt cho Liễu Ngọc, thái độ của bà ta với Lê Văn Vân lại chuyển biến quay ngoắt 180 độ.
Lê Văn Vân đi tới trước mặt bà ta, nói: “Dì à, dì đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, cháu biết Liễu Ngọc ở đâu rồi.”
Tào Dung hơi sửng sốt, bà ta dụi mắt vui mừng hỏi Lê Văn Vân: “Có thật không, có thật không?”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Thật sự, hiện tại cô ấy không gặp nguy hiểm gì. Cô ấy.”
Nói tới đây Lê Văn Vân lại có chút bối rối. Chuyện của Người Gác Đêm anh không thể nói cho người nhà biết được. Còn chuyện khu Tội Ác anh cũng không biết nên giải thích với người nhà như thế nào cho phải.
Anh nghĩ ngợi một chút: “Tóm lại dì cứ tin cháu, để cháu đi tìm Liễu Ngọc về. Cháu sẽ dẫn cô ấy về cho dì an toàn, đảm bảo cả người không tổn thương chân lông cọng tóc nào.”
Tào Dung nhìn Lê Văn Vân sau đó gật đầu thật mạnh nói: “Được, Lê Văn Vân, di tin tưởng cháu, cháu nhất định phải đưa em họ cháu quay về. Không có nó thì dì không biết phải sống tiếp thế nào. Đều trách dì, đều trách gì đã quen biết cô Doãn Thi Đan kia.”
“Dì về phòng nghỉ ngơi đi.” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói: “Cháu nhất định sẽ đưa người về, cũng sẽ bảo đảm cô ấy không phải chịu bất kỳ tổn thương nào hết.”
Tào Dung gật đầu. Dõi theo thấy Tào Dung đã đi lên trên lầu, Lê Văn Vân mới đi tới trước cửa phòng bố mẹ mình. Bố mẹ anh ở lầu một.
Anh gõ cửa phòng ngủ của Lê Cảnh An và Tào Vân.
Rất nhanh chóng bên trong vang lên tiếng bước chân và tiếng bật đèn. Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Tào Vân đứng ở cửa hỏi: “Sao con vẫn chưa ngủ?”.
Lê Văn Vân đi vào trong phòng, Lê Cảnh An cũng ngồi dậy khỏi giường. Hai người không ngủ quá say, dù sao trong nhà cũng xảy ra chuyện lớn như vậy mà.
“Bố mẹ, con nghe ngóng được tin tức của Liễu Ngọc rồi” Lê Văn Vân lên tiếng.
Trên mặt hai người lộ ra vẻ vui mừng hỏi: “Ở đâu? Có thể cứu được không?”
Lê Văn Vân nhíu mày rồi thở dài nói: “Bố mẹ, con không thể nào nói cho hai người biết được vị trí cụ thể ở đâu, nhưng mà con bảo đảm con sẽ đưa cô ấy trở về an toàn. Con qua đây cũng là để báo một tiếng với bố mẹ, lát nữa con phải đi rồi. Hơn nữa khoảng thời gian tới con không thể liên lạc với bố mẹ được.”
Lê Cảnh An và Tào Vân đều ngẩn người, sau đó hai vợ chồng thở dài một hơi!
Lê Cảnh An nói: “Lê Văn Vân à, thật ra bố mẹ cũng không phải kẻ ngốc. Lúc trước con đã nói Với bố mẹ rồi, khoảng thời gian này con không vào tù, sau đó con lại có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc Lôi Bân. Trở lại Lâm Hải chỉ trong một thời gian ngắn con đã khiến cho Lâm Hải và nhà họ Lê rối tung đến long trời lở đất. Bố mẹ cũng biết chắc chắn con không phải dạng bình thường.”
Lê Văn Vân không trả lời.
Chuyện của Người Gác Đêm anh không thể nào nhiều lời được, nói quá nhiều sẽ càng khiến cho bố mẹ anh thêm phần lo lắng.
“Tóm lại bất kể thế nào cũng nhất định phải bình an quay lại. Bố và mẹ con chỉ cần sống yên ốn qua ngày, sau này có thể bế cháu sớm một chút là được.” Lê Cảnh An nói.