Flore Demps hơi mỉm cười nói: “Ha ha, quả nhiên không hổ danh là đã từng là Người Gác Đêm Số Không của Hoa hệ, nói chuyện ngắn gọn súc tích, tôi thích.”
Vừa nói, ông ta vừa gắp miếng dạ dày bò: “Có điều tôi không thích anh đứng nói chuyện với tôi như vậy, cứ quỳ ở bên kia một lát đi đã.”
“Haiz, tôi thích cái món lẩu này của Hoa hệ các anh lắm, hương vị rất thơm ngon.” Ông ta ngửi thấy miếng dạ dày bò đã chín đến bảy phần, đưa lên thả vào trong miệng, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Xung quanh, những người mà Flore Demps dẫn theo đều hiện ra nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy nhân vật đã từng là con cưng của trời nay phải chịu nhục nhã, trong lòng bọn họ giống như có một sự khoái cảm vô tận.
“Ồ, xem ra anh không muốn biết tin tức của cô em họ kia rồi” Nhìn thấy Lê Văn Vân không nhúc nhích, Flore Demps lộ ra một nụ cười lịch sự.
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, anh từng bước đi tới chỗ Flore Demps.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đang đi về phía mình, trên gương mặt Flore Demps hiện ra nụ cười rất thỏa mãn. Dường như ông ta đã tưởng tượng ra cảnh tượng Người Gác Đêm Số Không trước kia của Hoa hệ này sẽ quỳ trước mặt mình giống như một con chó.
Lê Văn Vân đi tới trước bàn sau đó trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, anh hơi nhấc tay bộ nồi lẩu bên cạnh lên.
“Cạch.”
Ngay tiếp sau đó, cổ tay anh hơi dùng lực, giơ tay ném thẳng nồi lẩu đỏ tung tóe ra ngoài.
“Xèo xèo”
Nồi nước dùng đang sôi bị hất tóe loe.
Flore Demps phản ứng rất nhanh chóng, ông ta trực tiếp nhảy lùi lại phía sau tránh được phần lớn nồi nước dùng nóng bỏng. Ông ta tối sầm mặt nói: “Lê Văn Vân, anh có ý gì hả?”
“Đừng có huênh hoang trước mặt tôi.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn ông ta.
“Hừ, bây giờ chẳng qua anh chỉ là một thằng phế vật trong người không có một chút chân khí nào mà thôi.” Flore Demps cười khẩy nói: “Bây giờ tôi chỉ cần hơi động tay là có thể giết chết anh.”
“Ồ?” Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn ông ta: “Nào, chém một đao vào cổ tôi đây này, tôi chết rồi thì ông cứ thử xem có thể rời khỏi cái chốn này không. Tôi mà chết trong tay ông, ông xem xem liệu Trác Nhất Minh có dùng cây đao cuối cùng chĩa vào thằng chó già nhà ông không?”
Sắc mặt Flore Demps sa sầm.
Đúng theo như lời Lê Văn Vân nói, nếu như Lê Văn Vân chết trong tay ông ta, ông ta sẽ không đi khỏi được chỗ này. Cơn giận dữ của Trác Nhất Minh chắc chắn sẽ lan tới người ông nội của ông ta.
Chỉ là ông ta không ngờ cho dù Lê Văn Vân rơi vào bước đường này rồi mà vẫn đứng trước mặt ông ta mạnh miệng ngông cuồng như vậy.
Điều này khiến cho ông ta vô cùng khó chịu.
“Em họ anh vẫn còn nằm trong tay tôi đấy.” Flore Demps nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân nói.
“Ông sai người bắt em họ tôi không phải vì mục đích là tôi sao?” Lê Văn Vân bật cười chế nhạo nói: “Ông đâu có dám thật sự giết tôi ở đây. Vì thế mọi người đều nên thẳng thắn một chút, nói đi, tôi phải làm gì thì ông mới có thể thả Liễu Ngọc ra.”
“Phù” Flore Demps thở ra một hơi rồi lạnh nhạt nói: “Quả nhiên không hổ danh đã từng là Người Gác Đêm Số Không, vậy thì tôi cũng nói thẳng nhé. Em họ của anh bây giờ có lẽ đã đến khu Tội Ác rồi.”
Đôi mắt Lê Văn Vân nheo lại.
Flore Demps cũng híp mắt nhìn anh: “Trong vòng ba ngày anh bắt buộc phải đến khách sạn Fes của khu Tội Ác, người của chúng tôi ở sảnh khách sạn gặp được anh thì em họ anh sẽ không có việc gì. Nếu như không thấy anh thì cô ta chắc chắn sẽ chết. Đương nhiên cũng có thể sẽ không chết, dù sao anh biết rồi đấy, cô em họ của anh cũng khá là xinh xắn, ở chỗ đó chắc hẳn cũng có thể kiếm ăn bằng vẻ đẹp này”
Đến lúc này cuối cùng Lê Văn Vân đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Demps không muốn thấy bản thân anh tiếp tục phát triển hơn nữa, lần này anh bị thương nặng mất đi chân khí, tình trạng cơ thể cực kỳ sa sút, chuyện này đã truyền tới tại gia tộc Demps.
Bọn họ cảm thấy đây là một cơ hội để diệt trừ mình.
Mà Lê Văn Vân không ra nước ngoài, bọn họ có muốn ra tay với anh cũng khó như lên trời.
Chỗ tốt nhất đương nhiên chính là khu Tội Ác, đây là nơi mà Người Gác Đêm cũng khó có thể nhúng tay vào. Ép buộc Lê Văn Vân đi tới khu Tội ÁC, diệt trừ Lê Văn Vân ở đó, đây là chuyện vô cùng đơn giản.
“Hay cho gia tộc Demps.” Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi nói: “Đã từng là niềm tự hào của Người Gác Đêm mà nay lại trở mặt hợp tác với Hồng Nguyệt.”
Điều này khiến cho ông ta vô cùng khó chịu.
“Em họ anh vẫn còn nằm trong tay tôi đấy” Flore Demps nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân nói.
“Ông sai người bắt em họ tôi không phải vì mục đích là tôi sao?” Lê Văn Vân bật cười chế nhạo nói: “Ông đâu có dám thật sự giết tôi ở đây. Vì thế mọi người đều nên thẳng thắn một chút, nói đi, tôi phải làm gì thì ông mới có thể thả Liễu Ngọc ra.”
“Phù.” Flore Demps thở ra một hơi rồi lạnh nhạt nói: “Quả nhiên không hổ danh đã từng là Người Gác Đêm Số Không, vậy thì tôi cũng nói thẳng nhé. Em họ của anh bây giờ có lẽ đã đến khu Tội Ác rồi.”
Đôi mắt Lê Văn Vân nheo lại.
Flore Demps cũng híp mắt nhìn anh: “Trong vòng ba ngày anh bắt buộc phải đến khách sạn Fes của khu Tội Ác, người của chúng tôi ở sảnh khách sạn gặp được anh thì em họ anh sẽ không có việc gì. Nếu như không thấy anh thì cô ta chắc chắn sẽ chết. Đương nhiên cũng có thể sẽ không chết, dù sao anh biết rồi đấy, cô em họ của anh cũng khá là xinh xắn, ở chỗ đó chắc hẳn cũng có thể kiếm ăn bằng vẻ đẹp này.”
Đến lúc này cuối cùng Lê Văn Vân đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Demps không muốn thấy bản thân anh tiếp tục phát triển hơn nữa, lần này anh bị thương nặng mất đi chân khí, tình trạng cơ thể cực kỳ sa sút, chuyện này đã truyền tới tai gia tộc Demps.
Bọn họ cảm thấy đây là một cơ hội để diệt trừ mình.
Mà Lê Văn Vân không ra nước ngoài, bọn họ có muốn ra tay với anh cũng khó như lên trời.
Chỗ tốt nhất đương nhiên chính là khu Tội Ác, đây là nơi mà Người Gác Đêm cũng khó có thể nhúng tay vào. Ép buộc Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác, diệt trừ Lê Văn Vân ở đó, đây là chuyện vô cùng đơn giản.