Lê Văn Vân vội vàng nói: “Bác sĩ Phạm, em nghe anh giải thích đã, người phụ nữ này chính là như thế, tiếng tăm của Hồng Mai Quế em cũng biết mà. Nhưng mà định lực của anh cực kì tốt, hoàn toàn không bị cô ta mê hoặc đâu. Dù sao trong lòng anh chỉ có một mình em thôi.”
“Ha ha.” Phạm Nhược Tuyết khẽ cười một tiếng.
Tần Quốc Thành ngồi đằng trước lái xe cũng lên tiếng: “Mụ nội nó, người phụ nữ này thật sự khiến người ta không chịu nổi mà. Ông đây ngồi nghe cô ta nói chuyện cũng cảm thấy sôi trào máu nóng.”
“Anh có ý nghĩ gì đó không hả” Phạm Nhược Tuyết nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi.
“Về nhà trước đã, trấn an mọi người trước rồi nói sau.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Về những chuyện khác..”
Nói tới đây anh thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Cũng không cần sốt ruột quá mức, bọn họ đưa Liễu Ngọc đi chắc hẳn mục tiêu là nhắm vào anh, vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nghĩ cách để liên lạc với anh. Liễu Ngọc là quân cờ mà bọn họ dùng để uy hiếp anh, tạm thời chắc cũng không gặp nguy hiểm gì”.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Tóm lại bất kể thế nào đi nữa cứ về nhà xem trước đã rồi hẳng nói.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở số nhà 69 đường Bành Hồ Đông, hai người Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết bước xuống khỏi xe.
Sau khi chào Tần Quốc Thành, hai người đi tới gõ cửa.
Rất nhanh chóng, Lê Cảnh An đã chạy ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết, Lê Cảnh An hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì cả, vội vàng bảo: “Mau đi vào đi.”
Lê Văn Vân gật đầu đi vào bên trong phòng khách tầng một, lúc này mọi người đã ngồi đây đủ trên ghế sofa trong phòng khách.
Cả nhà Tào Kim, La Trinh Ngọc, Tào Vân, Lê Cảnh An còn có cả vợ chồng Tào Dung.
Lúc nào Tào Dung đang ngất trong lòng chồng mình, sụt sùi khóc lóc nói: “Đều do tôi, đều trách tôi, Doãn Thi Đan kia không phải người tốt đẹp gì. Đều trách tôi năm xưa làm hàng xóm với cô ta, cảm thấy cô ta thân gái một mình cũng không dễ dàng gì, chủ động đi làm quen với cô ta…”
Bà ta ngồi ở bên đó than vãn oán giận.
Liễu Ngọc là viên ngọc quý của bà ta, bây giờ lượng vừa cao, công việc lại ổn định, chính là niềm tự hào của bà ta.
Hiện tại Liễu Ngọc đột nhiên mất tích, người cũng không biết đã đi đâu, điều này đối với bà ta mà nói quả thực là một đả kích rất lớn.
Những người khác trong nhà cũng ai oán than ngắn thở dài, hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào cả. Bọn họ chỉ có thể chờ đợi vào kết quả của cảnh sát.
“Dì đừng sốt ruột, Liễu Ngọc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lê Văn Vân nói với bà ta.
Tào Dung thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Lê Văn Vân nhưng không nói gì.
Lê Văn Vân nhìn thời gian, lúc này đã hơn mười một giờ, người nhà ai nấy đều hiện ra quầng thâm vành mắt, rõ ràng hai ngày nay không ngủ nghỉ gì được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!