Cơ thể Lê Văn Vân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hôm nay lại ngồi xe rất lâu, giày vò gần một ngày trời. Vừa rồi bởi vì hai người Lý Vân và Lý Giai Dao mà lại nổi giận, trạng thái cơ thể của anh thực sự không ổn lắm, cô muốn kết thúc ở đây sớm một chút, để cho Lê Văn Vân có thể được nghỉ ngơi đầy đủ.
Lê Văn Vân liếc nhìn người trong phòng bất động sản, sau đó gật đầu nhìn về phía Lý Vân nói: “Lý Vân, Giai Dao, chúng ta đi thôi.”
Hai người Lý Giai Dao đều sửng sốt, bọn họ lần đầu tiên tới Yên Kinh, vận may không quá tốt đẹp, chuyện trải qua cũng không ổn lắm, có điều may mắn là hiện tại dường như mọi chuyện đã vượt được qua rồi.
Bọn họ lặng lẽ nhìn thoáng qua Vu Dật và Phó Vũ San bên cạnh rồi đi theo đám người Lê Văn Vân ra khỏi phòng.
Về phía phòng quản lý sẽ bị xử lý ra sao, Phạm Nhược Tuyết không quan tâm tới nữa.
Nhưng tên quản lý kia, bất kể là Lê Văn Vân hay Phạm Nhược Tuyết đều không có ý định buông tha cho anh ta.
Đuổi việc là điều đương nhiên không cần nghĩ.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, lúc này Phó Vũ San mới rầu rĩ không vui nói: “Chồng ơi, sau anh phải xin lỗi kẻ đó cơ chứ, còn bắt em phải xin lỗi cùng nữa.”
Vu Dật thở hắt ra một hơi, ông ta nhìn quản lý tòa nhà rồi lại nhìn Phó Vũ San nói: “Người này chúng ta không dây vào được đâu.”
Đúng vậy, tùy tiện gọi ba cuộc điện thoại đã khiến cho văn phòng của ông ta gần như sụp đổ, còn nắm giữ tài liệu trí mạng đối với ông ta, ông ta làm sao có thể chọc vào được.
Lê Văn Vân lại không hề để ý tới bọn họ, anh và đám người Phạm Nhược Tuyết quay trở về nhà. Sau khi an ủi Lý Vân và Lý Giai Dao xong, Lê Văn Vân mới trở về phòng. Sau khi Phạm Nhược Tuyết kiểm tra toàn bộ cơ thể anh, lúc này cô mới thở phào một hơi: “Cũng may thân thể không xảy ra vấn đề gì, gần đây cảm xúc của anh vẫn đừng nên kích động quá, những chuyện khác cứ để bọn em sắp xếp người khác đi làm là được rồi. Anh cứ dưỡng cho mấy vết thương trên người anh khỏi hẳn đi đã rồi nói sau.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Hiểu rồi!”
“Được, vậy nghỉ ngơi sớm đi.” Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, nói: “Em sẽ nghĩ cách giúp anh khôi phục chân khí. Điểm này anh không cần lo lắng đâu, có thể là lần này thời gian gấp gáp nên lâu hơn một chút mà thôi.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Đợi khi Phạm Nhược Tuyết rời đi, Lê Văn Vân mới thở phào một hơi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Đến sáng sớm hôm sau, bên phía phòng quản lý tòa nhà truyền tin tới, quản lý hôm qua đã bị công ty bất động sản đuổi việc, điều này khiến cho Lê Văn Vân hơi vui sướng một chút.
Mấy ngày tiếp theo, Lê Văn Vân sống tương đối nhẹ nhàng. Mỗi ngày anh đều ở nhà xem ti vi ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, cũng không có việc gì phải đi ra ngoài.
Về những chuyện khác thì Phạm Nhược Tuyết đã sắp xếp đầu ra đấy, cũng không cần Lê Văn Vân phải đi làm.
Lý Vân đến tập đoàn Trí Đạt làm một vị trí nhàn hạ, lương một năm khoảng một triệu tệ. Như thế cho dù sau này Lê Văn Vân rời đi, Lý Vân cũng có thể sống thoải mái ở Yên Kinh này.
Cả nhà Hàn Phượng cũng dọn qua đây, sống ở cách vách với bọn họ, cũng là một căn nhà lớn. Công việc của người nhà bà ta cũng được Phạm Nhược Tuyết sắp xếp ổn thỏa, có thể sống ở Yên Kinh với mức thu nhập khá ổn.
Lý Giai Dao cũng dần dần quen với cuộc sống ở Yên Kinh.
Về phần ba người Lý Thu, Cố Bạch thì tự đi tìm một ngôi biệt thự ở Yên Kinh để sinh sống, đợi sau khi thương thế của Lê Văn Vân tốt lên, anh và Phạm Nhược Tuyết cũng sẽ dọn qua đó ở.
Căn nhà này sẽ để nguyên lại cho đám người Lý Vân.
Dù sao bọn họ cũng là Người Gác Đêm, có nhiều lúc, có nhiều chuyện cần phải trao đổi với nhau, sống chung với hai bố con Lý Vân không hề tiện chút nào.
Chỗ Lý Giai Dao đi học, Lê Văn Vân cũng đã nhờ vả xong xuôi, học bạ gì đó đợi lúc nào nhập học sẽ chuyển qua đây. Trường học chính là ngôi trường có thể nói đứng đầu toàn quốc, trường trung học Yên Kinh số 1.
Ngày thứ năm sau khi trở lại Yên Kinh, vết thương trên người của Lê Văn Vân đã khôi phục gần như hoàn toàn. Nhờ vào thủ pháp của Phạm Nhược Tuyết, mười mấy vết đao chém rách trên người Lê Văn Vân gần như đã không để lại vết sẹo quá sâu.
Cơ thể Lê Văn Vân gần như hoàn toàn khỏi hẳn.
Đương nhiên tâm tình của anh cũng hoàn toàn rơi xuống chỗ sâu nhất.
Trong cơ thể của anh không hề xuất hiện một chút xíu chân khí nào cả, chuyện này hoàn toàn khác so với mấy lần trước.
Lê Văn Vân trước kia sau khi bị thương thì cả người anh cũng sẽ khôi phục chân khí, chỉ cần cơ thể có một tia chân khí vậy thì Lê Văn Vân liền có thể nhanh chóng khôi phục.
Nhưng mà lần này hoàn toàn khác, hiện tại thương thế của Lê Văn Vân đã hoàn toàn khỏi hẳn những chân khí vẫn không hề xuất hiện.
Hai khối xương rồng lấy được từ chỗ Minh Sùng cũng không thể nào hấp thu được.