Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có rể là chiến vương

Không ai có thể ngờ tới kết quả này, Phó Vũ San vô cùng hung hăng, diễu võ dương oai lúc trước, nhưng bây giờ lại nhất thời mất hết khí thế.
Phạm Nhược Tuyết đi tới bên cạnh Lý Giai Dao, cả quá trình cô đều không nói một lời, như thể đang đợi Lê Văn Vân sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Phó Vũ San nhìn thấy Lý Giai Dao lấy ra tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, thì cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung.
Một đứa con gái nhà quê, ăn mặc tầm thường, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng có gì cả, nhưng lại nắm giữ thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.
Chuyện này sao có thể?
Tất nhiên, điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn là lời nói của Lê Văn Vân, tấm thẻ này là do Lê Văn Vân tặng cho Lý Giai Dao.
Rốt cuộc anh ta có lại lịch gì mà thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải nói muốn tặng là tặng?
Vu Dật đứng bên cạnh cô ta cũng nhíu chặt mày, không phải là vì mấy câu nói của Lê Văn Vân.
Từ việc Lê Văn Vân có thể lấy thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra thì Vu Dật đã biết thân phận của Lê Văn Vân không hề tầm thường.
Còn lời uy hiếp của Lê Văn Vân thì ông ta hoàn toàn không để trong lòng.
Lê Văn Vân có thể khống chế mấy hào môn thế gia như vậy ư? Ông ta cảm thấy rõ ràng câu trả lời là phủ định.
Ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu bạn này, cậu đừng nói như thế. Là bạn của cậu đã đá chết con chó của nhà chúng tôi, nên cậu phải chịu trách nhiệm mới đúng.”
Lúc này người trong ban quản lý tòa nhà ở bên cạnh cũng giữ im lặng, sau khi nghe Vu Dật nói thế, giám đốc ban quản lý tòa nhà mới vội vàng lên tiếng: “Đúng đó, anh Vân, chúng ta cứ làm theo cách bình thường là được, anh đừng nóng giận nữa. Chuyện này đâu đáng để anh phải nóng giận.”
Lê Văn Vân bỗng quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo.
“Tại sao lúc nãy anh không nói như thế? Tại sao lúc bọn họ yêu cầu bồi thường một trăm vạn anh không lên tiếng khuyên giải đi? Mắt anh mọc ra để trang trí à?” Lê Văn Vân hỏi: “Sao anh không ra ngoài làm người ba phải luôn đi? Sao thế, liếm người có tiền thoải mái hơn à?”
Sắc mặt giám đốc ban quản lý tòa nhà giận dữ, nhưng không dám trả lời lại anh.
Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn anh ta nói: “Anh gọi người phụ trách công việc bên các anh tới đây, rồi nói thẳng với người đó rằng, tôi phải mua nhà gì để sa thải tên khốn này đi.”
Đúng vậy, anh rất khó chịu, mà điều khiến anh khó chịu nhất là người của công ty quản lý tòa nhà này.
Lúc nãy người trong công ty quản lý tòa nhà hoàn toàn không đóng vai trò hòa giải gì cả, mà để mặc cho Phó Vũ San diễu võ dương oai.
Hình như Vu Dật cũng cảm thấy Lê Văn Vân không phải là người dễ chọc, ông ta là một luật sư, rất biết quan sát sắc mặt của người khác, kể từ khi Lê Văn Vân bước vào cho đến khi anh ném thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra, đã đủ chứng tỏ rồi, ông ta biết chọc phải người như vậy hoàn toàn không có ích lợi gì đối với mình.
Hơn nữa Lê Văn Vân lấy thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra đã đủ chứng minh một trăm vạn hoàn toàn không phải là vấn đề to tát đối với anh, bây giờ anh giận dữ như vậy chỉ bởi vì anh đang khó chịu mà thôi.
Theo ông ta thấy vì một con chó mà đắc tội với người như vậy thì chẳng hề có lợi.
Sở dĩ trước đây ông ta đồng ý làm chuyện này là bởi vì ông ta cảm thấy bố con Lý Vân và Lý Giai Dao không hề có bối cảnh, dễ ức hiếp mà thôi, ai dè sau lưng bọn họ lại có một người như vậy.
Ông ta mở miệng nói: “Cậu Vân, cậu đừng nóng giận. Nếu làm to thì mọi người đều không được lợi lộc gì. Hay là thế này đi, không bằng mọi người đều lùi lại một bước. Cậu bồi thường cho chúng tôi con chó này, rồi tôi sẽ bồi thường cho bạn anh một ít tiền thuốc men.”
“Tại sao chứ?” Đúng lúc này, Phó Vũ San bỗng lên tiếng “Ông xã, cục cưng của chúng ta đã bị bọn họ đã chết. Chúng ta không thể bỏ qua cho bọn họ như vậy được.”
Mắt Lê Văn Vân phóng ra tia lạnh lẽo, đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết vỗ vai Lê Văn Vân, sau đó đưa điện thoại cho Lê Văn Vân,
Lê Văn Vân cầm điện thoại lên xem, đó là một mục trên baidu, trên đó còn có cả ảnh và thông tin của Vu Dật.
Theo dữ liệu ghi trên đó thì Vu Dật là giám đốc của văn phòng luật Quyền Hành, nói trắng ra là ông ta gần như là ông chủ, là luật se đạt huy chương vàng ở trong nước, cũng tức là luật sư hàng đầu. Điều quan trọng nhất là ông ta đã kết hôn. Hơn nữa đối tượng kết hôn là một người phụ nữ nhà họ Tạ tới từ Yên Kinh, tên là Tạ Sở Au, rỡ ràng không phải người phụ nữ ở trưước mặt.
Đọc được thông tin này, trên mặt Lê Văn Vân liền nở nụ cười nham hiểm, anh ngẩng đầu lên nhìn Vu Dật và Phó Vũ San nói: “Chậc chậc chậc, thảo nào hai người chẳng hề nói lý lẽ, hóa ra là đang bao nuôi người tình.”
Lê Văn Vân vừa dứt lời, sắc mặt của Vu Dật và Phó Vũ San đều hơi thay đổi.
Lúc này người trong ban quản lý tòa nhà cũng bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!