Nghe thấy tên của Lê Văn Vân, Đỗ Tắc Thành ở đầu dây bên kia nhất thời im lặng, một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài nói: “Dĩ Húc à, cháu hãy đi xin lỗi Lê Văn Vân đi!”
“Cái gì ạ?” Đỗ Dĩ Húc còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, trên gương mặt bầm dập và trong ánh mắt đều tràn đầy ngạc nhiên.
Lúc hai người trở về tiểu khu đã gần mười giờ tối, sau khi Phạm Nhược Tuyết và Lê Văn Vân đậu xe vào hầm để xe thì đi thang máy về tầng của mình, nhưng vừa ra khỏi thang máy, cả hai người đều khẽ nhíu mày.
Bọn họ nhìn thấy có hai người đang đứng trước cửa nhà, hai người đó đều ăn mặc rất chính tề, trên người còn đeo cả bộ đàm.
“Hai người là ai?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Hai người đứng trước cửa nhà chúng tôi làm gì?”
Nghe thấy giọng nói của Lê Văn Vân, bọn họ vội vàng nhìn qua đó đáp: “Cho hỏi anh là anh Lê đúng không?”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Là tôi đây! Các anh là ai?”
“Chào anh, chúng tôi thuộc ban quản lý tòa nhà của tiểu khu. Là thế này, hôm nay, hai người bạn của anh đã đá chết con chó của một chủ hộ trong tiểu khu của chúng tôi. Bây giờ bọn họ đang tranh cãi ở bên ban quản lý và yêu cầu bồi thường. Hai người bạn của anh không có tiền trả, nên bảo chúng tôi tới tìm anh…” Một người ở trong đó nói.
“Hả?” Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Rõ ràng, hai cha con Lý Vân và Lý Giai Dao đã xảy ra chuyện.
“Hai anh mau dẫn chúng tôi đến đó đi.” Lê Văn Vân vội nói.
“Mời anh đi bên này!” Người trong ban quản lý tòa nhà vội nói.
Sau khi bước vào thang máy, Lê Văn Vân liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là thế này. Trong tiểu khu của chúng tôi có một chủ hộ nuôi một con chó. Hằng ngày đều dắt đi dạo trong tiểu khu. Đúng lúc hôm nay, hai người bạn của anh cũng đi dạo trong tiểu khu. Con chó đó vô tình cắn trúng quần áo của cô gái, rồi bố của cô ấy liền đã chết con chó.” Người trong ban quản lý tòa nhà cau mày nói:” Hai người bạn của anh đều là người nhà quê đúng không?”
Lê Văn Vân nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, trong lòng hơi khó chịu.
Câu nói này của anh ta có hai nghĩa, một là giọng điệu nghiêng về muốn nói giúp chủ nhân con chó, hai là anh ta coi thường người nhà quê.
“Bên đó đòi bao nhiêu tiền bồi thường?” Lê Văn Vân hỏi.
“Một trăm vạn!” Người trong ban quản lý tòa nha thở dài nói.
“Sao anh ta không đi cướp luôn đi?” Lê Văn Vân khinh thường nói.
“À, chủ hộ này sống trong khu biệt thự của tiểu khu chúng tôi…” Người trong ban quản lý tòa nhà vẫn còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng Lê Văn Vân đã dứt khoát ngắt lời anh ta: “Khu biệt thự thì sao cơ chứ?”
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi ra khỏi thang máy, rồi đi tới văn phòng của ban quản lý tòa nhà, vừa tới gần, bọn họ đã nghe thấy một giọng nói diễu võ dương oai phát ra từ trong văn phòng.