Lê Văn Vân gần như đã quyết định, đợi khi nào vết thương của anh lành lại, anh sẽ tạm thời rời khỏi Yên Kinh.
Cuối cùng, Đặng Hân Hân cũng đã đến, hầu hết bạn bè của Lê Văn Vân ở Yên Kinh đều đã có mặt đông đủ.
Đợi mọi người tới đông đủ rồi, Phạm Nhược Tuyết mới nhìn Lê Văn Vân nói nhỏ: “Lê Văn Vân, anh được lắm, bạn bè mà anh kết giao ở Yên Kinh đều là người đẹp đỉnh cấp.”
Lê Văn Vân giật mình, vội nói nhỏ: “Bác sĩ Phạm, em hãy nghe anh giải thích…”
Rõ ràng Phạm Nhược Tuyết chẳng hề để tâm đến Lê Văn Vân, mà cô xoay người lại, tiếp tục trò chuyện với Trương Vãn Hà ở bên cạnh.
Lê Văn Vân gượng cười, vừa trò chuyện với mọi người, vừa nắm hai khúc xương rồng ở trong tay, cố gắng hấp thụ bọn chúng.
Trên thực tế, đối với mấy người như Lê Văn Vân, nếu trong người không có một chút chân khí thì trong lòng sẽ không có cảm giác an toàn.
Bây giờ, ngay cả khi một người trưởng thành bình thường, có lẽ anh cũng không thể làm gì được.
Cơ thể anh thật sự quá yếu ớt.
Bản thân anh có rất nhiều kẻ thù, bất kể là lúc chấp hành nhiệm vụ hay kết bạn trong cuộc sống hàng ngày, thì hầu hết những kẻ thù này đều ước gì không thể lột da róc xương Lê Văn Vân.
Cộng thêm mối thù ở trên người, tất nhiên Lê Văn Vân muốn khôi phục càng sớm càng tốt.
Hai khúc xương rồng này thật sự là tia hy vọng của Lê Văn Vân, anh hy vọng rằng nhờ vào việc hấp thụ hai khúc xương rồng này, mà anh có thể khôi phục rất nhiều sức mạnh của mình.
Tuy nhiên… Lê Văn Vân đã thất vọng rồi.
Anh phát hiện ra, cảm giác phù hợp muốn hòa vào cơ thể giữa anh và khúc xương rồng lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Anh… không thể nào hấp thụ xương rồng.
Lần này, tâm trạng của Lê Văn Vân hoàn toàn rơi xuống đáy vực, anh biết vết thương lần này đã tổn thương đến bản thân anh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
“Sao thế?” Phạm Nhược Tuyết chú ý đến tâm trạng bất thường của Lê Văn Vân nên không khỏi lên tiếng hỏi.
Lê Văn Vân thở dài, ghé vào tai Phạm Nhược Tuyết khẽ nói gì đó.
Ở bên cạnh, Long Nhã Lâm đang dùng bữa chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi cúi đầu, mà vẻ mặt của Đặng Hân Hân cũng hơi buồn bã.
Bọn họ không khỏi âm thầm quan sát Phạm Nhược Tuyết, không biết đang nghĩ gì nữa.
Đồng thời, ở thành phố Lâm Hải, số sáu mươi chín đường Bành Hồ Đông.
Đây là một căn biệt thự riêng biệt có tầm nhìn ra biển, có vị trí khá tốt.
Sau khi Lê Văn Vân tặng căn biệt thự này cho bà ngoại La Trinh Ngọc, bởi vì căn biệt thự quá rộng lớn, nên cả gia đình đều dọn đến đây để sống cùng nhau, bao gồm gia đình Tào Kim, gia đình Liễu Ngọc, Vợ chồng Lê Cảnh An và Tào Vân.
Lúc này trong biệt thự đang đèn đuốc sáng choang.
Cả gia đình đều đã ra ngoài đi dạo ven sông, do đó trong biệt thự chỉ còn lại Liễu Ngọc và một cô gái khác.
Kể từ khi Liễu Ngọc tới làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ thì tiền lương của cô ấy đã tăng lên, ánh mắt và khí chất cũng thay đổi rất nhiều.
Nếu Lê Văn Vân có mặt ở đây, chắc chắn anh có thể nhận ra cô gái này, đó chính là người phụ nữ mà anh đã đi xem mắt trước đó, Doãn Thị Đan.
Doãn Thi Đan vẫn trang điểm nhẹ, Liễu Ngọc nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi nói: “Chị Đan, em đã nói rồi, em không biết chừng nào anh trai em mới quay về, hơn nữa anh trai em cũng có bạn gái rồi. Nếu chị muốn tìm anh ấy thì chị hãy đến Yên Kinh để tìm anh ấy đi.”
“Nếu anh ấy đã có bạn gái thì chị có thể đá cô ta ra mà.” Doãn Thị Đan nở nụ cười tự tin.
Trên mặt Liễu Ngọc hiện lên tia khinh thường, tướng mạo của Doãn Thị Đan thậm chí còn chẳng bằng mình, thì làm sao có thể so sánh với Đỗ Tịch Tịch?
Nhưng cô ấy không tiện nói thẳng ra, nên gượng cười nói: “Vậy chị tự đi chơi trước đi, em còn phải đi làm việc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!