Gọi điện thoại xong, Lê Văn Vân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dẫn toàn bộ
thành viên trong tiểu đội rời khỏi khách sạn. Nhưng anh không chú ý tới một điều, đó là trong lúc bọn họ rời khỏi khách sạn thì trong đại sảnh khách sạn, một người đàn ông đeo mắt kính, mặc đồ vest mang giày da ngước mắt lên,
nhìn theo bóng lưng của bọn họ.
Sau đó khóe miệng ông ta nở một nụ âm hiểm.
Bây giờ rời khỏi khách sạn, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới bữa tối, nên nhóm năm người lái xe, Lê Văn Vân vẫn ngồi ở ghế phụ.
Bọn họ lái xe, lái thắng tới Tam Hợp Lâu.
Địa điểm ăn đã được đặt trước ở Tam Hợp Lâu, thời gian là bảy giờ.
Chủ yếu nhất là vì cân nhắc đến thời gian tan tầm của Đặng Hân Hân.
N
F
.
Tất nhiên, mấy người Lê Văn Vân đã tới nơi trước, bởi vì Lê Văn Vân định đi tìm Minh sùng để lấy được hai mảnh xương rồng trước.
Tâm hơn năm giờ chiều, bọn họ đã thuận lợi đi tới Tam Hợp Lâu, mặc dù chỉ mới năm giờ chiều, nhưng bên trong Tam Hợp Lâu đã có rất nhiều người rồi.
Mùi vị nơi này thật sự rất nổi tiếng.
Tam Hợp Lâu có sáu tầng, ngoại trừ tầng sáu không mở cửa cho người ngoài thì mấy tầng khác đều đã bắt đầu có người đi vào.
Sau khi đến nơi, Lê Văn Vân lấy điện thoại ra, dứt khoát gửi tin nhắn wechat cho Minh Sùng, nói rằng mình đã tới rồi, định ăn tối ở đây cùng bạn bè.
Rất nhanh, Minh sùng đã gửi tin nhắn wechat đến nói: “Bây giờ tôi sẽ nhờ sự huynh của tôi tới đón cậu.”
Hình như anh ta không muốn lộ mặt.
Lê Văn Vân gật đầu, rồi tắt điện thoại, chẳng mấy chốc, Từ đại sư đã đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Lê Văn Vân thì vẻ mặt hơi vui mừng, nhưng đến khi nhìn thấy trên người Lê Văn Vân đang quấn băng gạt thì khẽ cau mày, vội hỏi han: “Cậu bị thương rồi ư?”
Lê Văn Vân cười đáp: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Từ đại sự cau mày nói: “Sắc mặt cậu vẫn không được tốt cho lắm, lát nữa tôi sẽ làm mấy món đồ bổ cho cậu, để cậu bồi bổ cơ thể.”
“Đây là bạn của cậu sao?” Dứt lời, ông ta lại nhìn đám người Phạm Nhược Tuyết.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừm, lát nữa chúng tôi còn phải ăn tối ở đây. Là tôi mời mấy người bạn của mình đi ăn.”
Từ đại sự gật đầu nói: “Tiểu Hà, cậu tới đây một lát!”
Sau đó Tiểu Hà đi tới, Từ đại sư nói: “Bây giờ cậu hãy sắp xếp một nơi cho bọn họ ngồi một lát. Đợi sau khi cậu Lê Văn Vân này đi ra thì xếp thẳng bọn họ lên tầng sáu để dùng bữa tối.”
Tiểu Hà là quản lý ở đại sảnh, nghe Từ đại sư nói thế, trong lòng hơi sửng sốt.
Tầng sáu của Tam Hợp Lâu này không mở cửa cho người ngoài.
Nhưng Từ đại sư không để tâm nhiều như vậy, ông ta nhanh chóng dẫn Lê Văn Vân đi ra sau bếp, ở sau bếp, anh đã nhìn thấy Minh Sùng. Minh Sùng cũng đang mặc trang phục của đầu bếp, đang ngồi ở hành lang giữa sau bếp và sân sau, anh ta vẫn không nói gì nhiều, gương mặt lạnh lùng đang nhìn mấy người kia nấu ăn.
Sau khi Tần Hoa nhìn thấy Lê Văn Vân thì chủ động chào hỏi Lê Văn Vân, sau đó lại tiếp tục nấu ăn.
“Cậu đi qua bên đó đi!” Từ đại sư nói với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cảm ơn xong thì đi về phía Minh sùng.
Minh Sùng ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, sau đó nói với Từ đại sư: “Sư huynh, hãy canh chừng bọn họ!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!