Căn dặn hai cha con Lý Vân xong, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết liền rời đi.
Lê Văn Vân định ngày mai mới dẫn Lý Vân tới địa điểm làm việc của ông ta để xem qua một chút.
Anh biết, chắc chắn bọn họ sẽ không kịp thích ứng trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Dù gì cũng từ nông thôn lên thành phố lớn, nên phải cần chút thời gian, đương nhiên, căn nhà mà Lê Văn Vân thu xếp cho mấy người Hàn Phượng cũng ở trong khu chung cư này, hơn nữa còn ở ngay dưới lầu hai cha con Lý Vân, đợi cả nhà Hàn Phượng dọn tới đây rồi, sau khi có người quen biết thì hai cha con sẽ thoải mái hơn nhiều.
Lúc này Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đang lái xe tới một khách sạn.
Anh muốn đi gặp ba đồng đội cũ của mình.
Tối qua ba người đã tới nơi rồi, bây giờ bọn họ đang ở trong một khách sạn.
Tầm ba giờ chiều, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đã tới khách sạn, sau đó bọn họ đi thẳng lên lầu.
Sau khi đi tới một căn phòng, Lê Văn Vân liền giơ tay lên gõ cửa.
“Tới đây!” Trong phòng vang lên một giọng nói chất phác, ngay sau đó, cửa phòng bỗng mở ra.
Người mở cửa nhanh chóng chạy về phòng.
“Chuyện này là sao?” Lê Văn Vân sờ mũi hỏi.
Anh mở cửa ra đi vào trong, nhưng vừa mới bước vào, vành mắt đã hơi nóng lên.
Ở trong phòng, ba người đều mặc đồng phục màu đen, đeo mặt nạ, lưng mang balo, vắt hai thanh đao một ngắn một dài, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân đi vào phòng, bọn họ bỗng giậm chân, đồng loạt cúi chào, sau đó người đứng bên cạnh nhất khẽ quát: “Người Gác Đêm số mười hai Lý Thu!”.
Người đứng bên cạnh anh ta cũng lên tiếng: “Người Gác Đêm số mười lăm Cố Bạch!”
“Người Gác Đêm số mười chín, Trương Vãn Hà!”
Dứt lời, ba người cùng đồng thanh quát: “Thỉnh cầu quay về tiểu đội 11762, mong đội trưởng phê duyệt!”
Nghe thấy những lời này, vành mắt Lê Văn Vân không khỏi nóng lên!
Ban đầu tiểu đội 11762 thành lập có 12 người, bây giờ nếu tính đủ, chỉ còn lại có bảy người, trong đó đã bao gồm thành viên ngoại biên là Phạm Nhược Tuyết và số sáu mươi chín hiện đang mất tích ở khu tội ác.
Bây giờ người còn sống sót và ba người đã vào biên chế đều trở thành người nằm trong top hai mươi của Người Gác Đêm.
Nhìn thấy những người từng là chiến hữu này, Lê Văn Vân thở dài một hơi, sau đó anh chào lại nói: “Đồng ý! Vì mọi sự sống!”
“Kiếm đi tới đâu, tim đi tới đấy!”
“Bách chiến bách thắng!”.