Nghe Lê Văn Vân nói thế, Lý Giai Dao liền cười khanh khách, rồi cô ấy chợt lên tiếng: “Sau khi em tốt nghiệp rồi, cũng muốn gia nhập vào đó.”
Dứt lời, cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân, rồi chớp mắt, tràn đầy mong đợi.
Lê Văn Vân sửng sốt.
Cô nhóc này, Người Gác Đêm làm gì cô ấy còn chẳng biết, vậy mà cô ấy lại muốn gia nhập. Có lẽ hôm đó nhìn thấy một đám người mặc đồng phục đen kịt chỉnh tề, còn vác cả song đao, nên bị chấn động rồi đúng không?
Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy nói: “Em đó, trước tiên em cứ ngoan ngoãn đọc sách đi, còn chuyện sau này thì để sau hẵng nói”
“Ồ!” Trên mặt Lý Giai Dao lộ ra vẻ thất vọng.
Sau đó Lê Văn Vân lại bắt đầu khoác lác với cô ấy, chọc cô ấy cười đến mức vẻ mặt thất vọng ban nãy đã hoàn toàn biến mất, mà chỉ còn lại vẻ mặt tươi cười.
Ăn trưa xong, không có ai chịu rời đi, đối với họ hàng của Lý Vân mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ đi tới khách sạn cao cấp như vậy, tất nhiên phải ở lại đây lâu thêm một chút, hơn nữa Lý Vân cũng đã nói với bọn họ, buổi tối có thể nghỉ ngơi tại đây, cũng có thể tắm suối nước nóng, cho nên mọi người đều mong đợi.
Lê Văn Vân cũng không để tâm cho lắm, ăn cơm xong, anh và Phạm Nhược Tuyết cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì bọn họ đều là người ở trong thị trấn, đi tới đâu cũng có thể móc nối một số quan hệ, Hàn Phượng cũng có quen biết phần lớn họ hàng của Lý Vân, hơn nữa Hàn Phượng là bác sĩ, nên cũng được xem là người có tiếng tăm ở trong thị trấn.
Dưới sự giúp đỡ của Hàn Phượng, mặc dù Lý Vân đã uống say, nhưng bên này vẫn xem như duy trì được trật tự.
Về phần bọn họ ở như thế nào thì Lê Văn Vân không hề hay biết, một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, trước cửa khách sạn suối nước nóng, bên Lý Vân và Lý Giai Dao lần lượt đi tiễn khách.
Ánh mắt của mấy họ hàng bạn bè đó đều hơi phức tạp.
Có mấy người là thật lòng chúc mừng Lý Vân sau này đã được sống tốt, nhưng cũng có người là ánh mắt mang theo vẻ ghen tị.
Cho dù bọn họ phấn đấu cả đời, cũng chưa thể ra khỏi thị trấn, huống chi tới thành phố lớn như Yên Kinh để sinh sống.
Cũng có mấy người ghen ghét.
Hoặc muốn nhờ vả Lý Vân tìm công việc giúp…
Bởi vì sự thay đổi của Lý Vân, mà mỗi họ hàng bạn bè đó đều có những cảm xúc khác nhau.
Lê Văn Vân chứng kiến hết tất cả, trước mặt nhiều người, Lý Vân chỉ là một người bình thường, ông ta gần như đã sống trong thị trấn này hơn nửa cuộc đời, nên không thể nào cắt đứt quan hệ với người ở trong thị trấn và họ hàng của mình.
Có thể tưởng tượng được, sau này ở Yên Kinh, chắc chắn sẽ có không ít người tới tìm Lý Vân để tìm việc giúp, hoặc vay tiền, hoặc nhờ vả chuyện gì đó.
Đương nhiên, mọi chuyện đều phải do một mình Lý Vân tự cân bằng, Lê Văn Vân có thể cải thiện môi trường sống của ông ta, chứ không thể nào làm chủ cuộc đời ông ta.
Đợi tới khi mọi người đi về hết, trên mặt Lý Vân mới nở nụ cười.
Quả nhiên, thế giới này là hiện thực, ai cũng hy vọng có thể ngóc đầu lên mà sống tiếp. và Lý Vân cũng là như thế.
“Chúng ta cũng đi tới Yên Kinh thôi” Lê Văn Vân cười nói.
Lý Vân gật gật đầu.
Đồ đạc của bọn họ đều để ở trong cốp xe, sau khi mọi người ngồi lên xe, Phạm Nhược Tuyết liền lái xe rời đi, hơn hai tiếng sau, bọn họ đã thuận lợi đi tới một trong những căn nhà mà Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết sinh sống ở Yên Kinh.
Lê Văn Vân định để lại căn nhà này cho hai người, anh không tăng thẳng một căn biệt thự cho hai cha con bọn họ, dù sao thì làm vậy cũng hơi quá mức.
Căn nhà lớn này đã đủ cho hai người sinh sống, tất nhiên Lý Vân vẫn phải làm việc, Lê Văn Vận định sắp xếp cho ông ta một vị trí quản lý nhàn hạ ở Trí Đạt, giống như công việc của bố Lê Văn Vân, không cần phải quản lý công việc, nhưng vẫn nhận tiền lương như thường.
Mà Lý Giai Dao rất tò mò và câu nệ, cả đời này, cô ấy chỉ mới tới Yên Kinh được một lần, còn là vì tham dự một cuộc thi, lúc đó là do trường học của cô ấy đã chu cấp tiền.
Bởi vì không có tiền, thậm chí cô ấy còn không ra ngoài đi dạo, mà cứ ở luôn ở đấy hai ngày rồi trở về.
Thấy nơi này bài trí cực kỳ đẹp, còn sáng sủa hơn lúc trước cô ấy đã tới Yên Kinh.
Lê Văn Vân gãi đầu mình nói: “Chú Lý, sau này chủ và Dao Dao cứ sống ở đây, tạm thời cháu và bác sĩ Phạm cũng sẽ ở bên này một khoảng thời gian, sau đó sẽ rời đi, còn căn nhà này, cháu đã tìm người sang tên cho hai cha con chú rồi, về sau, nơi này chính là nhà của hai cha con chú.”