Chuyện này có thể xem như một nốt nhạc đệm không lớn không nhỏ, sau khi Phạm Nhược Tuyết đi vào, Lê Văn Vân cũng không quay lại, quả thật bên trong có hơi ồn ào, nên Lê Văn Vận định ngồi ở bên ngoài thêm lát nữa.
Đồng thời trong lòng cũng hơi mong đợi, có lẽ buổi tối mấy người Lý Thu và Cố Bạch sẽ tới noi.
Đến lúc đó tiểu đội 11762, bây giờ chỉ còn lại năm người còn sống đã được tập hợp đầy đủ. Cộng thêm thành viên ngoại biên Phạm Nhược Tuyết nữa là người thứ sáu.
Một tiểu đội quân tiên phong phải có đầy đủ mười hai người.
Trước khi chiến tranh bắt đầu, Lê Văn Vân vẫn còn định tập hợp đầy đủ mười hai người.
Bởi vì có mấy người Lê Văn Vân, Hoàng Thị Kỳ, cho nên tiểu đội của bọn họ chỉ có thể đi làm tiểu đội quân tiên phong.
Hiện tại, Ngô Nghiêu cũng có thể miễn cưỡng theo kịp bước chân của bọn họ, có lẽ Khương Vĩ cũng có tác dụng.
Lê Văn Vân hiểu rõ con người Khương Vĩ, người này phản ứng nhanh nhẹn, đầu óc thông
minh, hơn nữa Vương Hồng cũng đã nói, sẽ đào tạo Khương Vĩ, đến lúc đó sức chiến đấu của bản thân sẽ không còn quan trọng như vậy nữa.
Đương nhiên, cụ thể có được hay không thì còn phải xem sau này Khương Vĩ phát triển như thế nào?
Còn hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt thì bọn họ đều không theo kịp tiến độ. Hơn nữa Lê Văn Vân đưa bọn họ đến Người Gác Đêm là vì bản thân Trần Hiểu Nguyệt có đầy đủ tố chất, còn Đỗ Tịch Tịch là tự chủ động muốn gia nhập.
Nếu đến lúc đó chiến tranh nổ ra, Lê Văn Vân sẽ không để cho hai cô gái này bước ra chiến trường.
Trong lúc Lê Văn Vân đang mải mê suy nghĩ ở bên này thì có một người lặng lẽ dùng ngón tay chọc vào người anh.
Lê Văn Vân quay đầu lại, phát hiện ra Lý Giai Dao đang đỏ mặt đứng sau lưng anh.
Cô ấy vẫn buộc tóc đuôi ngựa như trước kia, gương mặt đỏ bừng, hình như đã uống chút rượu.
Từ trước đến nay Lý Giai Dao chưa từng tạo kiểu tóc, huống chi là đi tìm nhà tạo mẫu tóc.
Bình thường cô ấy sẽ để tóc mọc dài ra, ở trong thị trấn có một chỗ chuyên mua lại tóc, sau đó cô ấy sẽ cắt ngắn đi một khúc, khúc tóc đó có thể mang đi làm tóc giả hay gì đó, mà Lý Giai Dao cũng có thể bán được chút tiền để phụ giúp chi tiêu trong gia đình.
“Anh Lê Văn Vân, em có thể ngồi cạnh anh được không?” Mặc dù đã buông bỏ lòng phòng bị với đối Lê Văn Vân, nhưng Lý Giai Dao vẫn hơi e thẹn, tự ti.
Qua mấy ngày quan sát, Lê Văn Vân phát hiện Lý Giai Dao luôn thích cái đầu.
Cho dù cô ấy rất xinh đẹp, nhưng hình như cô ấy không thích người khác chú ý đến mình cho lắm, mà đây chính là biểu hiện điển hình về sự tự ti.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!