Lại Tuấn không dám nói nữa, run rẩy đưa ra một ngàn năm trăm.
Trong phòng bếp, Chu Linh nghe thấy vậy thì vội vàng chạy ra nói: “Anh Mãnh, đây đều là mấy cô gái tốt, bọn họ vừa mới đến đây, sống cũng không dề dàng gì. Anh hãy mât nhắm mắt mờ mà bỏ qua, coi như chưa nhìn thấy họ đi, tôi cầu xin anh.”
Bành Mãnh đấy Chu Linh ra.
Lê Văn Vân nhíu mày, Chu Linh quỳ xuống đất nói: “Anh Mãnh, tôi cầu xin anh, chúng ta quen nhau lâu như vậy, xin anh hãy nế mặt tôi đi mà.”
“Người như bà mà đòi mặt mũi cái quái gì?” Bành Mẩnh giều cợt, nhìn Chu Linh đang quỳ trên mặt đất đầy khinh thường, sau đó đưa tay ra bắt Phạm Nhược Tuyết.
“Bốp!” Lúc này, Lê Văn Ván giơ tay lẽn, nâm lấy tay Bành Mãnh, khóe miệng khẽ nhếch lẽn: “Tôi cho mấy người động vào chưa?”
Bành Mãnh nheo mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiếm, nhìn Lại Tuấn nói: “Lại Tuấn, hình như người mới mà ông thu nhận không hiếu chuyện lâm nhi?”
Sau đó, ông ta nhìn Lê Văn Vân và nói: “Vậy thì tôi đây sẽ dạy
cho mấy người quy tắc cúa thành phố Tội Ác.’
Vừa nói, mầy người trong số họ đã vây quanh lại. “Keng.”
“Keng.”
“Keng.”
Mấy người rút dao ra, nhe răng nhìn Lê Văn Vân cười.
Chu Linh tái mặt, bà ta quỳ rạp trẽn mặt đất, sau đó hét lên: “Lê Vãn Vân, các cậu đừng thất thần ra đó nữa, mau chạy đi.”
Lê Văn Vân quay lại nhìn Chu Linh nói: “Dì Chu, nếu chúng cháu đi thì chác chắn họ sẽ không tha cho mọi người, cho nên… chúng cháu không thế đi được ”
Chu Linh sững sờ trong giây lát.
Thực ra trong lòng Lê Văn Vân cũng cảm động, lúc này Chu Linh muốn đế đám người Lê Văn Vân đi chứ không đế họ qua bên với đám người đó, mặc dù Lại Tuấn không dám nói nhưng Lê Văn Vãn có thế hiếu!
Một người thím tốt bụng như Chu Linh, đám người Lê Văn Vân không thể phụ lòng được.
“Dì Chu!” Lúc này, Lý Thu đi đến bên cạnh bà ta, đỡ bà ta lên nói: “Đừng tuỳ tiện quỳ trước mặt người khác như thế, đâu gối của dì rất có giá trị.”
Lê Văn Vân nhìn thấy những người vây quanh mình, biết rầng xung đột này là khó tránh khỏi nên ngồi xuống ghế nói: “Ra tay đi.”