Lữ Dương nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết vì Lê Văn Vân mà sốt ruột lo lắng như thể khiến anh ta như húp cả lọ giấm.
Tên này thích Phạm Nhược Tuyết, giờ lại nhìn Phạm Nhược Tuyết hoảng loạn vì người đàn ông khác khiến anh ta có chút chua xót, mặc dù thật tâm anh ta cũng không muốn Lê Văn Vân xảy ra chuyện.
“Bác sĩ Phạm, Lê Văn Vân là siêu cấp, sẽ không để mình xảy ra chuyện dễ như thế đâu. Cô không cần lo lắng quá.” Lữ Dương an ủi.
Phạm Nhược Tuyết không để ý đến lời nói của Lữ Dương, thời gian dần trôi, từ tin tức này đến tin tức khác liên tục được thông báo đến cô.
Nguyên ngày hôm nay, vì Lê Văn Vân mà toàn bộ Ám Võng lẫn Người Gác Đêm ở Yên Kinh đều được huy động, Người Gác Đêm ở Yên Kinh dường như đang dốc toàn bộ lực lượng.
Mặc dù Phó Vũ hay bất hòa với Lê Văn Vân, nhưng khi biết Lê Văn Vân có khả năng đã xảy ra chuyện thì anh ta lại là người lo lắng nhất.
Nhưng chỉ trong hai giờ đồng hồ, chuyện hôm qua Long Nhã Lâm qua đêm ở chỗ này cùng Lê Văn Vân! Hay chuyện xe của Lê Văn Vân ở chỗ Đặng Hân Hân…v…v, tất cả đều tập trung lại chỗ của Phạm Nhược Tuyết, cô liên hệ khắp nơi, rất nhanh sau đó, xe của nhóm người Phạm Nhược Tuyết đã dừng ở nơi gần với sơn trang Thánh Á!
Cuối cùng, bọn họ cũng tìm tới được sơn trang Thánh Á, thấy được cảnh tượng sau khi đám người siêu cấp chiến đấu, phòng ốc sập, thảm cỏ thì bị phá hư. Và máu tươi ở khắp nơi trên mặt đất.
Suốt ngày hôm ấy, Phạm Nhược Tuyết thức trắng đêm không ngủ nổi! Dựa vào khả năng thu thập tin tức của Người Gác Đêm và cuộc nói chuyện với Trác Nhất Minh, cô đã hiểu đại khái ngọn nguồn mọi chuyện.
Lý Đạo Nhiên, Lý Lợi, Lý Phong, và các cao thủ hàng đầu nhà họ Lý, khi trời còn chưa sáng, họ đã bị Người Gác Đêm tìm thấy và đưa đi ngay trong đêm.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, tại căn cứ của Người Gác Đêm ở Yên Kinh, Phạm Nhược Tuyết, Lý Tiểu U, và Lữ Dương, ba người cùng đi từ trong phòng ra.
“Cũng may, từ những lời thốt ra từ miệng mấy người này, quả nhiên tên Lê Văn Vân ấy không chết.” Lữ Dương cười cười nói.
Những biểu cảm trên khuôn mặt Phạm Nhược Tuyết vẫn không khác lúc trước, trông cực kỳ nghiêm trọng, cô khẽ nói: “Nhưng mà… Anh ấy bị thương rất nặng, hơn nữa lúc năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đó, trước đó mỗi lần anh ấy sử dụng chiêu thức này xong đều dựa vào tôi mới chống đỡ được mà sống tiếp, lần này không có tôi bên cạnh, tôi không biết…”
Khi chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng, có lẽ vì quá lo lắng, hốc mắt cô bắt đầu ửng đỏ!
“Anh ấy bị thương nặng như vậy, mà người nhà họ Lý lại không tìm được anh ấy, chắc chắn anh ấy vẫn chưa đi xa đâu.” Lý Tiểu U vội nói: “Cô cũng đừng lo quá, chắc chắn sẽ tìm được”
“Tút tút tút…”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Phạm Nhược Tuyết lại vang lên lần nữa, cô cầm điện thoại lên xem, sau khi nhìn tên người gọi trên màn hình, cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi mở miệng nói: “Alo?”
“Nhược Tuyết, sao rồi? Có chuyện gì xảy ra với tên nhóc Lê Văn Vân đó không?” ở đầu dây bên kia, giọng nói có phần hơi sốt sắng của Trác Nhất Minh vang lên.
“Anh ấy giết Lý Đông Dã, đả thương Vân Đạo Tử, mở ra nguồn năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết, cơ thể trúng mười mấy nhát đao, sau đó lại vác thân chạy trốn” Phạm Nhược Tuyết nói.
“May rồi may rồi, không chết là may rồi.” Trác Nhất Minh nói tiếp: “Cô chụp cho tôi tấm ảnh đi, để tôi xem thử tình hình thằng nhóc này”
“Tôi không có, anh ấy… Lại mất tích rồi.” Phạm Nhược Tuyết nói đến chữ cuối cùng, giọng nói cô bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
Mà ở đầu dây bên kia cũng lâm vào trầm mặc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!