Lê Văn Vân có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình, anh đang cực kỳ khó chịu.
Cho dù là vết thương trên người anh, hay là tình trạng cơ thể sau khi năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đi nữa thì, tất cả như muốn nói với anh, anh sẽ không kiên trì được lâu nữa.
Sau khi hấp thụ xương rồng, sức chiến đấu của anh đã đạt đến đỉnh cao, nhưng trong tình huống này, sức chiến đấu mạnh mẽ ấy dường như đang biến mất rất nhanh.
Anh thật sự không đủ sức để đấu với hai ba mươi tên đỉnh cấp, vậy nên anh đã chọn cách an toàn trước.
Mà những người đó vì dè chừng sức công phá đáng sợ của Lê Văn Vân trước đó nên đã tránh né, vô tình lại tạo ra một chỗ hổng, càng khiến Lê Văn Vân thuận lợi hơn trong việc chạy ra khỏi trang viên Thánh Á.
Mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, ba mảnh xương nhà họ Lý anh đã hấp thụ hết, chưa kể, vừa rồi anh cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của mình.
Tương tự, anh đã một đao giết chết Lý Đông Dã, điều này cũng có nghĩa hai mảnh xương ở chỗ Minh sùng anh hoàn toàn có khả năng giành được.
Đương nhiên, để làm được thì điều kiện tiên quyết là anh phải còn sống và thoát ra ngoài.
Đám người đằng sau kia, sau vài phút kinh ngạc ngắn ngủi thì vội vàng đuổi theo.
Nếu là lúc bình thường thì chuyện thoát khỏi đám người này chẳng thành vấn đề với anh, nhưng hiện giờ cơ thể anh thật sự là quá yếu, anh chọn đi vào một con đường hẻo lánh, bước chân vội vàng không dám ngừng để mong thoát thân.
Anh không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng vết thương trên người cũng bắt đầu trở nặng theo thời gian chạy trốn ấy, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, đến mức khiến anh cảm giác máu mình chảy ra khô đến nơi rồi.
“Mẹ nó, ông đây sẽ không đời nào để mình vất vả chạy trốn, rồi lại chết vì mất máu quá nhiều đâu.” Lê Văn Vân thầm cười khổ!
Anh cũng không biết đám người chạy đằng sau đuổi tới đâu rồi, lúc này anh chỉ biết mình chạy được càng xa càng tốt, để rồi cuối cùng, anh không thể chống đỡ nổi nữa, đầu rơi tự do rồi chạm xuống nền đất, mí mắt điên cuồng đánh nhau và có thể hôn mê bất cứ lúc nào!
Con thanh đao nhuốm máu rơi bên cạnh người anh.
Nơi đây là núi rừng, thậm chí đến một con đường nhỏ cũng không có.
“Cộp cộp cộp..”
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh nghe thấy tiếng bước chân, anh muốn giương mắt nhìn xem có phải đám người đó đã đuổi tới nơi không, nhưng giờ phút này anh đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, ngay sau đó, anh cảm giác được một bàn tay to khỏe mạnh mẽ chạm vào anh.
Mà lúc này khung cảnh trước mắt Lê Văn Vân tối sầm, anh hoàn toàn chìm vào cơn mê!
Từ lúc Lê Văn Vân chạy ra khỏi sơn trang Thánh Á, anh đã chạy trốn trong hơn ba giờ đồng hồ, mà thời gian này, Phạm Nhược Tuyết đã chạy tới chỗ bọn họ ở. Phạm Nhược Tuyết lôi chìa khóa, vội vã mở cửa, Lữ Dương, Phạm Nhược Tuyết và cả Lý Tiểu U, ba người đồng loạt nhảy vọt vào trong phòng!
Trong phòng, rỗng tuếch!
Lê Văn Vân không còn ở đây nữa.
“Tìm đao!” Phạm Nhược Tuyết cảm thấy bất an!
Dù đã lục tung cả căn phòng nhưng bọn họ vẫn không thể tìm ra vũ khí của Lê Văn Vân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!