Hiện tại ông ta phụ trách hầu hết các bộ phận lớn sản nghiệp của nhà họ Lý, mặc dù ba anh em họ phân công quản lý ba bộ phận khác nhau, nhưng với hai bộ phận đó ông ta vẫn có sự tác động nhất định, nhưng hiện tại, dựa theo lời nói của Lý Đông Dã thì dường như muốn cho ông ta mất hết tất cả!
“Ông ơi, là vì cháu không còn cách nào hết mà, nếu lúc ấy cháu không đẩy Lý Lợi ra thì cả hai sẽ phải chết.” Lý Phong vội vàng giải thích.
“Mày có thể chủ động tiến lên, tự hy sinh thân mình để cứu em trai mày, dù gì đó cũng là em ruột mày đấy.” Lý Đông Dã thở dài một hơi, sau đó lắc lắc đầu, quay người nhìn về phía Lê Văn Vân!
“Cậu mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi đấy” Lý Đông Dã nói với giọng hờ những: “Thảo nào người dám một thân một mình mò tới chỗ này. Nếu không phải hôm nay lão Vân cũng có mặt ở đây thì khéo nhà họ Lý chúng tôi sẽ bị diệt vong ngay tại chỗ này mất.”
Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, anh không trả lời!
chuyện tôi bỏ sức đánh đấm vô ích được, xin lỗi đi, tôi sẽ cho cậu được chết một cách vui vẻ.” Lý Đông Dã nói.
Lê Văn Vân không còn gì để nói nữa, đến mức này rồi mà Lý Đông Dã vẫn còn so đo chuyện đó.
“Có cái gì thì khoe ra hết đi, tôi đây sẵn sàng tiếp đón, đối diện đòn đánh mà bố mày khẽ nhăn mày một cái thôi thì, con mẹ nó nhé, tôi nhận ông làm ông.” Lê Văn Vân khinh thường lên tiếng.
“Lão Lý Vân Đạo Tử nói: “Kết thúc nhanh đi, kẻo lỡ Người Gác Đêm tìm đến đây thì lúc ấy sẽ khó nói chuyện lắm.”
Lý Đông Dã cau mày, sau đó ông ta thở hắt một hơi, nói: “Thôi!”
Dứt lời, ông ta bước từng bước tới gần chỗ Lê Văn Vân!
Quải trường kiếm dài trong tay ông ta chỉ thẳng vào Lê Văn Vân,
“Đáng tiếc cho cậu!” Ông ta thở dài một hơi.
“Các người… Thật sự nghĩ rằng có thể giết được tôi sao?” Ngay lúc ông ta sắp ra tay, một nụ cười bỗng được phác họa trên mặt Lê Văn Vân.
“Hử?” Lý Đông Dã cau mày, ông ta nói: “Năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết của Người Gác Đêm, một khi đã sử dụng hết, trong cơ thể sẽ không còn bất cứ nguồn năng lượng nào nữa, thậm chí còn không sống nổi mấy ngày, vậy thì cậu còn gì để lật ngược ván cờ này đây?”
“Người bình thường sử dụng hết năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đúng thật là sẽ không sống nổi mấy ngày.” Lê Văn Vân nhếch miệng nói: “Đáng tiếc, ông đây không phải người bình thường!”
“Xương tới!” Anh rống một tiếng to!
“Ầm!”
Ngay thời khắc này, một âm thanh vang trời bỗng vang lên, từ trên đống đổ nát kia, ba mảnh xương cốt bất ngờ chui từ dưới đất lên.
“Lão Lý, ra tay mau!” Lúc này, sắc mặt Vân Đạo Tử đột nhiên thay đổi!
“Xương rồng!” Lý Đông Dã cũng không ngoại lệ, nhìn cảnh này mà lạnh sống
lưng.
Với năng lực hiện giờ Lê Văn Vân đã ngang tài ngang sức đấu tay đôi với hai người họ rồi, nếu anh lại tiếp tục hấp thụ ba mảnh xương rồng đó thì sẽ đạt tới cấp độ nào chứ? Bọn họ có nghĩ cũng không nghĩ ra nổi.
Nét mặt Lý Đông Dã thay đổi hoàn toàn, ông ta không dám chần chờ thêm giây nào nữa, nhấc kiếm đâm thẳng về phía Lê Văn Vân.
“Vù vù!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!