Nhưng đáp lại câu hỏi của ông ta, anh vẫn dùng gương mặt tươi cười, hờ hững nói: “Đúng như ông nói đấy, tôi thực sự là Người Gác Đêm”
Thấy Lê Văn Vân thừa nhận, lúc này Lý Đông Dã lại đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, ông ta nhìn về phía hai thanh đao trên tay Lê Văn Vân, một dài một ngắn, cách sử dụng vũ khí như này thực sự chính là phong cách bài trí vũ khí của Người Gác Đêm!
Chưa kể, nghĩ tới độ tuổi hiện tại của Lê Văn Vân, ánh mắt ông ta lại chuyển mục tiêu lên bề mặt hai thanh đao Phá Không và Vô Danh kia, sau đó phun ra một hơi nói: “Phá Không và Vô Danh, có phải cậu chính là Người Gác Đêm Số Không bị Bùi Nghênh Tùng mai phục đòi giết vào ba năm trước không? Ngay từ lúc đầu chúng tôi đã không để ý kĩ, dẫn tới nhìn nhầm”
“Không sai!” Lê Văn Vân cũng không phủ nhận, từ đầu đến cuối anh vẫn bình tĩnh thừa nhận.
Mà bản thân anh cũng muốn tạo chút áp lực nhất định trong lòng đối phương, vốn dĩ đối phương đã kiêng kỵ Người Gác Đêm rồi, nếu thực sự chiến đấu, khả năng anh sẽ chiếm thế thượng phong.
Lý Đông Dã nhìn về phía Vân Đạo Tử.
Vân Đạo Tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ muốn sống chết một phen, ông ta hờ hững nói: “Cả kể có là Người Gác Đêm đi chăng nữa thì chúng ta cũng ra tay, cậu ta chắc chắn sẽ bắt lấy xương rồng của ông, muốn trước sau vẹn toàn cũng không hẳn là không có khả năng. Máu cậu ta, chúng ta đương nhiên rất muốn, chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa, cùng lắm thì cứ vác theo thi thể của cậu ta tới khu Tội Ác rồi nhờ vả vị nào đó là được! Đến lúc đó, khi chúng ta đã rời đi rồi, Người Gác Đêm có tra ra được thì bọn họ cũng không thể ra tay với con cháu ông. Vì dù gì đi nữa, con cháu ông và thế giới ngầm vốn chẳng có quan hệ gì cả, bọn họ mà động tay động chân khác nào phá vỡ luật lệ!”
Lý Đông Dã trầm ngâm, sau đó bỗng nhiên cắn răng nói: “Mọi người, hãy giao lại cho tôi!”
Lê Văn Vân nhăn mày, anh thật không ngờ, sau khi để lộ thân phận, ham muốn giết chết anh của đối phương lại càng tăng lên.
“Ông điên rồi!” Anh chửi một câu, sau đó lại vung đao lên lần nữa.
Về phần chạy, anh chưa từng nghĩ tới!
Thực tế có chạy cũng không được, xung quanh có gần ba mươi tên đỉnh cấp bao vây, một khi chạy trốn, thì chính là phơi bày mặt sau lưng ra trước mắt hai tên siêu cấp Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử kia.
Cho nên, anh không có cách nào để trốn, cách duy nhất để sống sót trong hoàn cảnh này chính là, chém chết toàn bộ những người này!
Cuộc chiến lại bắt đầu, nhưng lần đầu đá này, Lê Văn Vân cảm thấy áp lực hơn nhiều so với lần đánh nhau trong phòng trước đó!
Lúc trong phòng, anh chỉ đánh trực diện với hai tên siêu cấp, nhưng lúc này đây, anh không chỉ chiến đấu với hai tên siêu cấp ấy không thôi, mà còn phải đề phòng cả những người khác nữa.
Trên mặt đất, cát bay đá chạy tung tóe, vô số những thảm cỏ bị xốc thành từng mảnh từng mảnh bay lên giữa không trung.
Không bao lâu sau, lưng Lê Văn Vân, và cả cơ thể anh đã trúng vài đạo.
Có điều, dù trúng đòn nhưng đến cái nhăn mày nhẹ Lê Văn Vân cũng không có.
Bị thương… Đối với Người Gác Đêm mà nói là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng cái Lê Văn Vân không thể không thừa nhận chính là, bản thân anh đang lâm vào bước đường cùng.
Hai lão già ấy vẫn đang gắt gao bám lấy anh, những người khác thì liên tục bắn tên lén về phía anh, Lê Văn Vân cảm thấy có hơi mệt mỏi khi ứng chiến trận này.
“Chẳng lẽ lúc gần chết mới điên cuồng tuôn ra sao?” Lê Văn Vân lẩm bẩm.
Ngay sau đó, ngay tại một thời khắc nào đó, từ cơ thể anh năng lượng điên cuồng tuôn ra, đồng thời, cả người trông hừng hực khí thế, cơ thể đột nhiên bay lên cao.
Bên trong một thị trấn nhỏ xa xôi, một chiếc xe đang chạy rất nhanh, là xe mui trần, rồi một tiếng còi cảnh sát vang lên!
Bên trong xe, Lữ Dương là người cầm lái, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ nghiêm trọng!
Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U ngồi ở hàng ghế sau, Phạm Nhược Tuyết cảm thấy có chút bất an, cô giơ tay ôm ngực, ngực cô lúc này cực kỳ khó chịu.
“Có thể lái nhanh hơn không?” Cố lên tiếng thúc giục.
“Đây là tốc độ nhanh nhất rồi.” Lữ Dương nói tiếp: “Dù thế nào thì chiếc xe cũng đang đi hết tốc lực, hơn nữa cô cũng đừng lo lắng quá, thằng nhóc Lê Văn Vân này là siêu cấp, mà tôi nhìn mấy kẻ khác cũng toàn loại giả nhân giả nghĩa. Ở Yên Kinh chắc chắn sẽ chẳng có ai đánh thắng được cậu ta đâu, mà chưa kể, đám người Lâm Thiếu Hoa đó chẳng phải đã chết rồi sao?”
“Anh không hiểu anh ta” Phạm Nhược Tuyết nói: “Người đàn ông này đôi lúc rất điên rồ, thường làm những việc mà bản thân biết rõ mình không thể nhưng vẫn cố làm.”
“Này… Hàng lông mày của Lữ Dương nhăn lại, anh ta nói: “Ý cô là sao?”
“Để tôi nói cho anh hiểu đi!” Lúc này, Lý Tiểu U bắt đầu lên tiếng: “Sở dĩ anh Lê Văn Vân thăng cấp nhanh như vậy là bởi vì anh ấy đã lợi dụng những trận chiến sống còn để thẳng cấp hết lần này đến lần khác, trong lịch sử Người Gác Đêm, anh ấy là người sử dụng năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết nhiều nhất.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!