Vẻ mặt của anh ta thoáng hiện lên một vẻ độc ác, kế đó người phụ nữ ném đứa trẻ cho Lê Văn Vân, ngay sau đó, cô ta đột ngột đẩy Lê Văn Vân ra, sau đó, hai người bọn họ định chạy trốn ra ngoài.
Lê Văn Vân dùng tay phải đón lấy đứa trẻ, đồng thời nhoài người về phía cái bàn vơ lấy một cái đĩa ném vào đầu người phụ nữ, người đàn ông định bỏ chạy nhưng đã bị mọi người trong nhà hàng thịt nướng nhanh chóng chặn lại.
Khi thấy bọn họ định bỏ chạy, những người khác cũng biết chắc chắn hai người này là bọn buôn người!
Ngay sau đó, người đàn ông cũng đã bị khống chế trên mặt đất.
Cảnh sát đến với tốc độ rất nhanh, ghi lại khẩu cung một cách qua loa, còn Lê Văn Vân sau khi giao đứa bé cho cảnh sát thì thanh toán hóa đơn và cùng Quách Manh Manh bước ra khỏi cửa hàng.
Quách Manh Manh vẫn đang cầm trên tay hai xiên thịt, vừa ăn vừa nói với đôi mắt sáng ngời: “Anh Lê Văn Vân, anh thật tuyệt vời, sao lúc đó anh biết được vậy? Nếu không nhờ có anh thì đứa bé đó thật đáng thương”
Lê Văn Vân mỉm cười, là Người Gác Đêm, nếu không có khả năng trinh thám này thì quả là quá xoàng xĩnh rồi.
“Ừ, cứ thế này, ngoài việc lúc trước anh cứu em thì chúng ta còn có một kỷ niệm khó quên này nữa.” Dọc đường đi, Quách Manh Manh vui vẻ nói: “Sau này em cũng muốn làm Người Gác Đêm, Người Gác Đêm thật là giỏi.”
“Em ấy à, cứ chăm chỉ học hành và ở nhà đi làm là được rồi.” Lê Văn Vân lại xoa đầu cô ấy nói.
Bởi vì nán lại ở nhà hàng thịt nướng hơi lâu nên khi Lê Văn Vân lái xe chở Quách Manh Manh về nhà đã là mười hai giờ, Quách Manh Manh cũng đã ăn xong xiên que, khi vừa đến cửa thì họ phát hiện Quách Vĩ Thịnh đang lén lút trốn ở đằng kia.
Khi nhìn thấy Lê Văn Vân và Quách Manh Manh xuống xe, anh ta mừng rỡ như điên, vội chạy tới nói: “Chết tiệt, giờ mấy người cũng mới về hả?”
“Anh, sao anh không vào mà lại trốn ở đây vậy? Anh định ăn trộm nhà của chính mình à?” Quách Manh Manh trợn mắt hỏi.
“Thôi đi.” Quách Vĩ Thịnh mắng: “Đừng có xấc láo như thế, sao bây giờ mấy người mới về? Em không sợ mẹ à?”
Quách Manh Manh ưỡn ngực tự hào nói: “Hừ, đương nhiên không sợ, vừa rồi em và anh Lê Văn Vân vừa bắt được một bọn buôn người, đây là chuyện tốt nên em không sợ!”
Trông cô ấy rất tự hào, cứ như thể ban nãy chính cô ấy là người đã bắt được hai tên buôn người và vạch trần bọn chúng vậy.
“Hả?” Quách Vĩ Thịnh sửng sốt một lúc, nhưng rõ ràng anh ta không có hứng thú lắm với chuyện này, anh ta nghiêng người về phía Quách Manh Manh nói: “Manh Manh, mau ngửi đi, trên người anh có mùi rượu không.”
“Đừng đến gần đây, đứng cách xa năm mét cũng còn ngửi được nữa là. Thật kinh tởm, còn có mùi nước hoa của phụ nữ nữa.” Quách Manh Manh nhìn anh ta nói: “Anh à, anh tiêu đời rồi.”
Quách Vĩ Thịnh tái mặt, anh ta vội vàng nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh Vân, anh phải cứu tôi. Như vậy đi, tôi sẽ nói với mẹ là tôi và anh đi uống rượu, sau đó không cẩn thận bị dính phải mùi nước hoa trong cửa hàng thịt nướng”
“Không thành vấn đề.” Lê Văn Vân cười nói: “Nếu mẹ anh tin rằng anh bị dính phải mùi nước hoa trong nhà hàng thịt nướng thì nhất định tôi sẽ không ba hoa gì cả.”
Quách Vĩ Thịnh sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
Lê Văn Vân cười nói: “Được rồi, tôi sẽ không vào trong với hai người đâu, tôi về trước đây.”
Quách Manh Manh vội vàng gật đầu nói: “Được, anh Lê Văn Vân, anh đừng quên anh đã nói trước khi rời khỏi Yên Kinh sẽ lại dẫn em đi ăn thịt nướng nha.”
Lê Văn Vân vẫy vẫy tay, gật đầu nói: “Anh biết rồi.”
Lê Văn Vân lái xe trở về nhà, vừa tới cửa bỗng ngây người một lúc, anh nghe thấy trong phòng có tiếng hít thở, đồng thời còn truyền đến âm thanh của chương trình truyền hình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!