Lý Đông Dã nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ một ngày trời, mảnh xương rồng này không có tác dụng gì với tôi, ban đầu tôi cũng nhờ cơ duyên trùng hợp mới có được, nhưng tôi là siêu cấp nên không thể nào phối hợp với nó, do đó tôi sẽ lấy ra tặng cho cậu, ngược lại cũng không thành vấn đề. Nhưng… để xem cậu lấy món đồ gì để trao đổi.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi rung động.
Phản ứng đầu tiên của anh là… đây chính là cạm bẫy.
Chính mình đã vả mặt nhà họ Lý đến sưng lên như vậy, không ngờ bây giờ Lý Đông Dã lại chủ động nhượng bộ, nói muốn nhường xương rồng cho mình?
Tất nhiên nếu là vì xương rồng, dù biết là cạm bẫy, Lê Văn Vân cũng phải giẫm lên, anh thở dài một hơi nói: “Được, ông nói thử xem ông cần gì?”
“Thứ tôi cần rất đơn giản.” Lý Đông Dã bình tĩnh nói: “Đối với người như chúng tôi thì chỉ cần tiền là được, tôi dùng ba mảnh xương rồng của nhà họ Lý chúng tôi để đổi lấy toàn bộ cổ phần của công ty Hoàn Vũ, cũng tương đương với năm mươi tỷ của Trần Mỹ Huyên, thế nào? Còn việc cậu đưa cho Trần Mỹ Huyên bao nhiêu tiền thì tôi không quan tâm, nếu cậu có thể làm được thì ngày mai dẫn Trần Mỹ Huyên tới trang viên Thành Á vùng ngoại ô để ký kết hợp đồng, thế nào?”
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Nghe câu này có vẻ bên nhà họ Lý nghĩ đi nghĩ lại là muốn lấy lại tập đoàn Hoàn Vũ.
Ông ta không hấp thụ được xương rồng, nên thử này chẳng có tác dụng gì đối với ông ta, dùng ba mảnh xương rồng không có tác dụng để đổi lấy quyền kinh doanh tập đoàn Hoàn Vũ, ngược lại chuyện này không có vấn đề gì.
Những địa điểm mà ông ta lựa chọn lại khiến Lê Văn Vân hơi nghi ngờ.
Ông ta lựa chọn địa điểm là ở vùng ngoại ô, hơn nữa còn là trang viên của bọn họ.
Nơi đây không phải là Yên Kinh.
Theo lý mà nói, nếu ông ta thật sự muốn giao dịch thì cứ tùy ý tìm một khách sạn để hoàn thành giao dịch là được.
Để lấy được ba mảnh xương rồng này, Lê Văn Vân phải bỏ ra năm mươi tỷ cũng đáng giá thôi.
“Hình như… bọn họ muốn ra tay với mình ở vùng ngoại ô, rồi tiện thể giải quyết luôn chuyện của Trần Mỹ Huyên.” Trong lòng Lê Văn Vân cười nhạo đáp: “Được, tôi đồng ý với ông, ông gửi địa chỉ trang viên qua cho tôi đi, mấy giờ ngày mai?”
“Bảy giờ tối ngày mai, đúng lúc chúng ta có thể cùng ăn tối.” Lý Đông Dã nói.
“Không thành vấn đề, chắc chắn tôi sẽ tới đúng giờ.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Vừa cúp máy, Lê Văn Vân đã sờ mũi nói: “Hình như lão già này định ra tay với mình.”
Anh cũng không để tâm cho lắm, nhìn hai thanh đao Phá Không và Vô Danh cảm trên vách tường ở gần đó, khóe miệng anh liền nở nụ cười.
Cùng lúc đó, trên hòn đảo thuộc khu Tội Ác, vì lệch múi giờ, mặc dù bên Lê Văn Vân đã là buổi chiều, nhưng trên đảo chỉ mới qua ngày mới.
Hoàng Thị Kỳ bước ra từ trong khách sạn khá xa hoa, cửa khách sạn còn có hai nhân viên phục vụ đang đứng, thấy Hoàng Thi Kỳ rời đi, bọn họ mỉm cười nói bằng tiếng Anh: “Hoan nghênh cô lại tới chơi lần nữa!”
Hoàng Thị Kỳ mỉm cười, rồi đi tới trước chiếc xe mà tối qua cô ta đã cướp được, ném balo và
dao Lam Tinh vào trong đó, rồi mở cửa xe ra.
Đúng lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống rất thấp đi tới bên cạnh cô ta, rồi mở cửa ghế phụ, ngồi thẳng vào trong.
Hoàng Thi Kỳ nhướng mày nói: “Xuống xe!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!