“Tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, nhưng tôi biết, thứ này có chút quan hệ với thế giới ngầm, nhưng gia đình chúng tôi không tập võ, nên không hiểu rõ cho lắm” Quách Muội bình tĩnh nói.
Quả nhiên là người sống cả đời ở giới thượng lưu, nên biết chút chuyện này cũng là chuyện thường tình.
“Cứ cho là thế đi.” Lê Văn Vân cũng không phủ nhận, anh nhìn Quách Muội rồi bình tĩnh nói: “Mục đích của tôi là có được mảnh xương rồng này, còn chuyện giá cả thì mấy người cứ việc đưa ra là được.”
Quách Muội sờ mũi nói: “Thật ra xương rồng này không có nhiều tác dụng đối với chúng tôi, mặc dù tổ tiên nói món đồ này là bảo vật gia truyền, bảo chúng tôi truyền từ đời này tới đời khác, nhưng chuyện bảo vật gia truyền này đổi thành cái khác cũng thế thôi, món đồ này càng là hóa thân mang ý nghĩa tinh thần, nhưng tôi cũng biết, đối với người của thế giới ngầm thì món đồ này là vật quý giá”
“Đối với bản thân tôi mà nói thì nó cũng là vật quý giá” Lê Văn Vân nói thầm trong lòng.
Nhưng anh không tiếp lời, từ lời nói của Quách Muội, rõ ràng bên nhà họ Quách đã hơi chấp nhận, bọn họ đồng ý giao xương rồng ra, nhưng không biết điều kiện là gì.
Quách Muội nhìn Lê Văn Vân rồi cười nói: “Tối qua, ý của Khải Thụy là muốn tăng thẳng món đồ này cho cậu, tôi không biết cậu có quan hệ gì với nó, mà mấy năm trước nó đã tặng cho cậu năm phần trăm cổ phần, bây giờ lại muốn cho bảo vật gia truyền nhà chúng tôi cho cậu, chẳng lẽ nó đã xem cậu là con rể rồi ư? Nên muốn di dời tài sản gia tộc?”
“Chú hai, chứ đừng nói bậy” Quách Khải Thụy nhíu mày nói: “Cổ phần mà cháu chia cho cậu ấy cũng là cháu tự chiếm lấy mà thôi.”
“Không, đây là cổ phần của gia tộc.” Đúng lúc này, Quách Hách luôn giữ im lặng bỗng hờ hững đáp. Đồng thời ông ta nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt hơi lạnh lẽo và phẫn nộ.
Quách Muội đè ông ta xuống, ra hiệu ông ta đừng kích động, ông ta nhìn Lê Văn Vân, rồi vắt chéo chân, gương mặt mang theo vẻ kiêu căng nói: “Tôi mặc kệ cậu có mục đích, nhưng suy cho cùng tập đoàn Phong Vân là sản nghiệp của gia tộc, chia cổ phần cho một người ngoài không phải là chuyện tốt lành gì, nên cậu muốn lấy được xương rồng thì chúng tôi phải thu hồi toàn bộ năm phần trăm cổ phần kia.”
“Chuyện này không thành vấn đề” Lê Văn Vân cười đáp: “Cổ phần này vốn không mang tới ích lợi gì cho tôi cả.”
“Tốt lắm!” Đúng lúc này, Quách Muội cười nói: “Tất nhiên vẫn còn điều thứ hai.”
Lê Văn Vân khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì nhiều, anh nhìn hai người Quách Muội và Quách Hách nói: “Ông cứ nói ra đi!”
“Chuyện này rất đơn giản, cách đây không lâu, tôi có một đứa cháu bị người khác đánh nhập viện, đến bây giờ vẫn đang nằm viện, tôi cảm thấy người đánh thằng bé nên trả giá một tý mới được.” Quách Muội nhìn Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Đúng rồi, cháu tôi tên là Quách Chấn, đúng lúc người đánh thằng bé lại trùng họ tên với cậu.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi chấn động.