Đặng Hân Hân là một người làm công ăn lương, hơn nữa ở một mức độ nào đó, được cho là một người nghiện công việc.
Làm thêm giờ là chuyện thường của cô.
Tại lối vào ngân hàng, từ phía xa Lê Văn Vân đã nhìn thấy Đặng Hân Hân trong bộ đồng phục. Anh dừng xe lại, hạ xuống cửa sổ xuống và nói: “Lên xe!”
Đặng Hân Hân ngồi vào ghế phụ, sau đó nói với Lê Văn Vân: “Anh đúng là một người bận rộn. Trước kia cho dù là ở Giang Thành hay Lâm Hải, em đều hoàn toàn không thấy anh bận. Lúc đó, em cảm thấy rằng suốt ngày anh rảnh đến đau trứng.”
Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: “Chủ yếu là do gần đây mọi chuyện chồng chất nên anh không còn cách nào khác. Thật sự xin lỗi. Sau khi em đến Yên Kinh nên mời em ăn một bữa mới phải”
Đặng Hân Hân cười ngọt ngào nói: “Không sao đâu, em chỉ đùa thôi. Thực ra, khi đến Yên Kinh, em vẫn không thể phân thân được. Cần phải làm quen với nghiệp vụ bên này, cần phải kết nối, ngày nào cũng rất bận. Nhưng mà anh là kẻ có tiền ở bản địa mà, em phải làm thịt anh mới được.”
“Được thôi.” Lê Văn Vân cười khẽ: “Không thiếu tiền, muốn ăn cái gì cũng được.”
“Đó là anh nói đấy, vậy em sẽ chọn tiệm đắt nhất.” Đặng Hân Hân vui tươi hớn hở nói, sau đó tìm trên mạng một hồi, chọn một nhà hàng khá đắt tiền và nói: “Vậy thì đi chỗ này đi.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được rồi!”
Sau khi Lê Văn Vân nhập địa vào bản đồ thì lái xe chở Đặng Hân Hân đến nhà hàng.
Nhà hàng nằm ở trung tâm Yên Kinh, vì giá cao nên trong nhà hàng không có nhiều người lui tới, nhưng hầu hết những người ra vào đều là những người giàu có ở Yên Kinh.
Sau khi Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân bước vào, một cô bồi bàn xinh đẹp liền đi lên tiếp đón: “Hai người sao?”
“Ừ!” Đặng Hân Hân gật đầu.
“Lối này, mời!” Cô phục vụ xinh đẹp nói.
Bọn họ được đưa đến vị trí gần đầu sảnh và ngồi xuống bên cửa sổ. Sau khi Đặng Hân Hân chọn món xong, cô bèn nói: “Phải rồi, mấy người Tịch Tịch gần đây đi đâu vậy, đã rất lâu rồi không liên hệ được với cô ấy, gửi tin nhắn cũng không xem, gọi điện thoại cũng gọi không được.”
Lê Văn Vân ngẩn người, sau khi Đỗ Tịch Tịch đến Người Gác Đêm, có lẽ vẫn đang tiến hành huấn luyện.
Bây giờ lại đi khu Tội Ác, bên khu Tội Ác lại không còn cách nào khác để liên hệ với thế giới bên ngoài.
Lê Văn Vân cười nói: “Đỗ Tịch Tịch cùng bố của cô ấy đến một nơi, tạm thời không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài.”
“Anh biết à?” Đặng Hân Hân hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!