Lê Văn Vân cũng không quan tâm cho lắm. Anh còn ước gì người của nhà họ Lý chủ động gây rắc rối cho anh, đến lúc đó tốt nhất là để tên Lý Đông Dã kia chạy đến đánh một trận với anh.
Tuy nhiên, trong lòng Lê Văn Vân không quá rõ về thực lực của Lý Đông Dã này. Ông ta là siêu cấp, hơn nữa đã có siêu cấp mấy năm rồi. Rất nhiều người đều nghĩ ông ta đã chết nên ông ta cũng không xuất hiện trong Thiên bảng, thực lực của ông ta mạnh đến nhường nào thì cũng khó nói rõ được.
Vẫn là tòa nhà trước đó. Sau khi Lê Văn Vân được đưa tới cửa, ở cửa, Lê Văn Vân nhìn thấy có hai hàng người, có chừng mười người. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mười người này đều là cao thủ hàng đầu cả nước.
“Ông cụ Lý đang đợi các vị ở bên trong.” Người đưa Lê Văn Vân tới lại cúi đầu nói.
Lúc này Trần Mỹ Huyên dường như vẫn còn một chút lo lắng, rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua để lại cho bà ấy chút sợ hãi.
Mặc dù bà ấy rất cứng rắn nhưng bà ấy biết rõ thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng của nhà họ Lý. Lúc này đây, cuộc chiến với nhà họ Lý không hề nhỏ, mà bà ấy chỉ đến cùng Lê Văn Vân.
Bà ấy vô thức kéo góc áo của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân kinh ngạc nhìn về phía bà ấy.
Lúc này, Trần Mỹ Huyên mới cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó lại nhanh chóng buông tay ra, sắc mặt hơi đỏ bừng.
Trần Mỹ Huyên tuy nhìn còn trẻ nhưng thực ra tuổi cũng không quá trẻ, ấy thế mà lại lộ ra dáng vẻ của cô gái nhỏ như thế này thật khiến Lê Văn Vân không nghĩ tới.
“Đi thôi!” Lê Văn Vân nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, bọn họ không dám nói cái gì đâu.”
Trần Mỹ Huyên thở ra một hơi, sau đó hai người bước lên bậc thang, Lê Văn Vấn đẩy cửa ra.
Trong phòng có một cái bàn, ở một bên bàn, Lý Đạo Nhiên, Lý Phong, Lý Hàng, Lý Lợi đang ngồi ở chỗ đó!
Nhìn thấy Lê Văn Vân bước vào, Lý Hàng cười khẩy một tiếng nói: “Trần Mỹ Huyên, bây giờ giỏi nhỉ, trâu già gặm cỏ non luôn rồi hả?”
Sắc mặt Trần Mỹ Huyên đỏ hồng: “Lý Hàng, ông đừng nói nhảm, Lê Văn Vân chỉ là bạn của tôi.”
“Ồ?” Lý Hàng cười khẽ nói: “Bạn mà lại vì bà mà đắc tội với nhà chúng tôi sao? Cũng đúng, người phụ nữ như bà thì cả đời này cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông. Trước kia dựa vào tôi, bây giờ dựa vào thẳng rác rưởi Lê Văn Vân!”
Vẻ mặt Trần Mỹ Huyên hơi thay đổi. Lê Văn Vân Vỗ vai bà ấy, ra hiệu cho bà ấy bình tĩnh lại.
Anh biết suy nghĩ của Lý Hàng.
Nếu là đàm phán thì ngay từ đầu phải đánh tâm lý của Trần Mỹ Huyên một chút. Đến lúc đó khi bắt đầu đàm phán, Trần Mỹ Huyên có thể không chủ động được như vậy nữa.
Anh bước tới nơi, kéo ghế ra. Sau khi Trần Mỹ Huyên ngồi xuống, anh cũng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua bốn người đối diện, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Lý Đạo Nhiên, có chút đăm chiêu gật đầu nói: “Quả nhiên không hổ là hàng đầu, mới một ngày đã hết sưng.”
Ở phía đối diện, vẻ mặt của bốn người Lý Đạo Nhiên hơi tối sầm lại.
Lý Đạo Nhiên cười khẩy một tiếng nói: “Lê Văn Vân, cậu đừng giả vờ nữa.”
Nói xong, ông ta vừa ném một tập tài liệu lên bàn, nói với vẻ mỉa mai: “Mọi chi tiết về cậu đều có ở chỗ này!”
Lê Văn Vân không nhìn phần tài liệu kia. Anh không nghĩ nhà họ Lý có thể điều tra ra thân phận Người Gác Đêm của mình. Anh nhìn Lý Đạo Nhiên một cách ung dung, nói: “Vậy thì sao? Hôm nay tôi đến đây một mình, ông dự định động thủ với tôi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!