Lê Văn Vân còn muốn nói gì đó nữa, nhưng ở đầu dây bên kia, Trác Nhất Minh thẳng thừng cúp điện thoại.
“Má nó!” Lê Văn Vân mắng một câu.
Anh hơi cau mày, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Thi Kỳ, nhưng cuộc gọi không kết nối được, chắc là Hoàng Thi Kỳ đã lên máy bay đến khu Tội Ác rồi.
Ngô Nghiêu thì anh không lo lắng lắm. Thứ nhất là không phải quá quen thuộc. Thứ hai, bản thân Ngô Nghiêu cũng đã đứng ở hàng đầu rồi.
Có anh ta ở đó thì việc sinh tồn hẳn là không quá khó, chỉ là ước chừng sẽ không quá tốt!
“Hy vọng Hoàng Thị Kỳ có thể tìm được bọn họ.” Lê Văn Vân cau mày.
Khu Tội Ác không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Anh thở ra một hơi, lái xe rời khỏi Tam Hợp Lâu.
“Tút tút tút…”
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên. Lê Văn Vân cầm lên nhìn thì thấy là Vương Gia Kỳ đang gọi, trong lòng khẽ động, sau đó nhanh chóng trả lời điện thoại, hỏi: “Sao vậy?”
“Lê Văn Vân, người nhà họ Lý bảo Trần Hi và dì đến nhà họ thương lượng.” Vương Giai Kỳ nói bên trong điện thoại.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nói: “Tới nhà bọn họ sao?”
“Ừ” Vương Giai Kỳ nói: “Dì Trần Mỹ Huyên nói hy vọng anh có thể cùng bà ấy qua đó.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được, vậy tôi lái xe qua đón bà ấy.”
Vương Giai Kỳ nhanh chóng gửi cho Lê Văn Vân địa chỉ. Lê Văn Vân khởi động xe, một tiếng sau, anh dừng xe trước nhà Vương Giai Kỳ. Hai người Vương Giai Kỳ và Trần Hi đưa Trần Mỹ Huyên ra ngoài. Trần Hi nói: “Mẹ, con đi chung với hai người đi. Bố con nhìn thấy con ở đó thì hẳn là sẽ mềm lòng!”
Trần Mỹ Huyên chế nhạo: “Trần Hi, mẹ không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ của bố con và con. Bố con cũng không làm chủ được. Con nên qua lại với ông ấy thế nào thì cứ qua lại thể ấy. Về phần thương lượng, mẹ và Lê Văn Vân đi là được.”
“Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ mẹ cô an toàn” Lê Văn Vân nói với Trần Hi.
Vương Giai Kỳ lúc này mới nói: “Phải rồi, Lê Văn Vân, sau khi thương lượng xong, các người cứ trực tiếp đến nhà tôi đi. Bố mẹ tôi muốn đích thân cảm ơn anh một chút, ông nội tôi cũng muốn gặp mặt anh.”
Thần sắc của Lê Văn Vân hơi biến đổi!
Dù là anh hay Người Gác Đêm, lần này xem như đã giúp đỡ nhà họ Vương một đại ân.
“Được thôi!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Vậy chúng tôi đi trước!”
Anh khởi động xe. Trên ghế phụ, Trần Mỹ Huyên nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, lần này làm phiền cậu rồi.”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá để ý. Bà nằm bao nhiêu cổ phần trong tập đoàn Hoàn Vũ?”
“Bên phía tập đoàn Hoàn Vũ, tôi sở hữu 51%, Lý Hàng năm 20%, Trần Hi sở hữu 29%.” Trần Mỹ Huyên nói: “Lúc trước khi Lý Hàng ly hôn với tôi, thật ra là muốn giao toàn bộ cổ phần công ty cho chúng tôi. Lúc ấy tôi không muốn chiếm lợi của ông ấy nên cũng không lấy. Sau đó tự ông ấy chuyển 29% cổ phần sang danh nghĩa Trần Hi!”.
Lê Văn Vân ngẩn ra, hoda ra trong tập đoàn Hoàn Vũ này, Trần Mỹ Huyên vẫn chiếm phần lớn.
Trước đó không có chuyện mạch khoáng, nhà họ Lý tự nhiên cũng không để ý, nhưng bây giờ tình hình đã khác.
Chỉ là cái này chỉ cho một ngàn vạn mà thôi, thật là có phần khiến người ta ghét bỏ!
Lê Văn Vân vừa lái xe vừa tìm hiểu một số tình huống cụ thể.
Khoảng nửa tiếng sau, xe của họ dừng trước cửa nhà họ Lý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!