“Lê Văn Vân, cậu đừng sốt ruột. Kỳ thật… trước đây tôi cũng đoán được rằng cậu chính là Người Gác Đêm” Lúc này Từ đại sư cũng nói.
Lê Văn Vân sững sờ nhìn về phía Từ đại sư, hỏi: “Ông… cũng biết Người Gác Đêm?”
Từ đại sự khẽ gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng là sư đệ nói cho tôi biết. Tôi cũng không biết cụ thể cho lắm. Tôi chỉ biết đại khái thế nào là Người Gác Đêm mà thôi. Vẫn nên để sư đệ tôi giải thích cho cậu đi!”
“Quỷ Môn Mười Ba Châm đã thất truyền. Người duy nhất biết được Quỷ Môn Mười Ba Châm và thành thục nó chỉ có Phạm Nhược Tuyết của Người Gác Đêm” Minh Sùng bình tĩnh nói: “Mà địa điểm là Giang Thành, một người ở trình độ của Phạm Nhược Tuyết xuất hiện ở Giang Thành là rất hiếm, Giang Thành quá nhỏ rồi.”
“Còn ba năm trước, cậu biến mất ở Giang Thành. Ồ, cùng người bạn số 2 và số 7. Trừ bỏ số 7 đã chết, cậu cùng số 2 biến mất. Số 2 là nữ, cậu mới được Phạm Nhược Tuyết qua khám bệnh, cộng thêm một số tin tức cùng sự kiện của cậu sau này, không khó để suy đoán”. Minh sùng bình tĩnh nói.
Lúc này, ánh mắt của Lê Văn Vân hoàn toàn là suy tư. Anh nhìn Minh sùng, thản nhiên nói: “Đúng vậy, đối với Người Gác Đêm mà nói thì không khó để suy đoán ra thông tin này. Nhưng
mà… phải là người rất tinh tường Người Gác Đêm thì mới có thể đủ phỏng đoán. Ngài Minh sùng, anh quá thần bí. Ở Yên Kinh nhiều năm như vậy mà cũng không hay giao tiếp với người khác, kể cả Long Ưng Đài. Tôi rất tò mò, làm thế nào anh quen thuộc Người Gác Đêm như thế.”
Bên cạnh, trên mặt Từ đại sự mang theo vẻ mờ mịt, nhưng ông ta có thể cảm nhận được trên người Lê Văn Vân đã có một tia địch ý rồi.
Đúng vậy, vào giờ này khắc này, Lê Văn Vân đã dấy lên một hồi địch ý. Một người mà anh hoàn toàn không quen biết, Long Ưng Đài cũng hoàn toàn không biết, nhưng lại biết tất cả mọi chuyện nội tình của Người Gác Đêm như lòng bàn tay. Đối với Người Gác Đêm,đây là mối đe dọa thực sự quá lớn.
“Sư huynh” Lúc này, Minh sùng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Anh ta nhìn về phía Từ đại sư rồi nói: “Anh rời đi trước đi, em tán gẫu riêng với Lê Văn Vân vài câu!”
Từ đại sư sững sờ một hồi, sau đó gật đầu nói: “Vậy thì các người tán gẫu đi, đừng gây xung đột gì đó!”
“Ừ, còn nữa, cũng đừng nói cho ai khác những gì vừa nghe được” Minh sùng lại nhắc nhở.
Từ đại sự gật đầu. Đợi sau khi ông ta rời khỏi, Minh Sùng mới nhìn Lê Văn Vân. Sau đó, trên khuôn mặt vô cảm của anh ta đột nhiên nở một nụ cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!