Anh mỉm cười nói: “Cứ cho là vậy đi, cô quan tâm đến bọn họ làm gì?”
“Chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi mà.” Nhan Như Tuyết cười nói: “Về xương rồng ở Yên Kinh, theo sự hiểu biết của chúng tôi thì tổng cộng có sáu khúc!”
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Sáu khúc! Con số này không nhiều lắm.
“Cô chắc chắn là xương rồng chứ?” Lê Văn Vân hỏi.
Nhan Như Tuyết gật đầu nói: “Trong số đó, Hoàng Tông Thực của nhà họ Hoàng có một khúc, ngoài ra trong tay nhà họ Lý ở Yên Kinh có ba khúc hoàn chỉnh, trong tay nhà họ Quách có một khúc, trong tay ông chủ Tam Hợp Lâu có hai khúc. Ba khúc còn lại hơi khó
tìm.”
Sắc mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, nếu ở trong tay nhà họ Quách thì cũng dễ lấy hơn, dù sao anh và nhà họ Quách cũng có qua lại.
Điều quan trọng nhất là anh không ngờ rằng nhà họ Lý lại nằm trong tay ba khúc hoàn chỉnh!
Họ Lý này là đệ nhất gia tộc ở Yên Kinh, hơn nữa sau lần trước Lê Văn Vân và bọn họ đã gây phiền phức rất lớn, ước chừng muốn lấy được ba khúc này từ họ cũng không dễ dàng gì.
“Ba khúc kia muốn tìm cũng khá phiền phức nghĩa là sao?” Lê Văn Vân hỏi.
Nhan Như Tuyết nói: “Những người đó có thể trước kia là những gia tộc lớn, nhưng sau một vài thế hệ, họ đã sa sút và bây giờ đã trở thành người thường, hơn nữa còn không biết khúc xương đó đã lưu lạc đến nơi nào rồi” Nhan Như Tuyết nói: “Tôi nói mấy nhà đó, niên đại cũng đã rất lâu đời rồi.”
Lê Văn Vân ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, có thể biết được chứng này tin tức cũng đủ rồi, cảm ơn cô.”
“Không cần cám ơn, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, anh cũng đừng quên lời hứa với ông nội
tôi là được.” Nhan Như Tuyết nói: “Cả đời này của anh phải bảo vệ cho sự an toàn của tôi mới được nha.”
Lê Văn Vân ngẩn người, phát hiện tính cách của Nhan Như Tuyết rất giống với Hồng Mai Quế, anh tự hỏi không biết hai người có liên quan gì không.
Những lời nói mập mờ không rõ, còn xinh đẹp như vậy nữa chứ, con mẹ nó, có đàn ông nào mà chịu nổi chứ.
“Ầm.”
Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest cầm một bó hoa trên tay đẩy cửa bước vào. Anh ta nhìn Nhan Như Tuyết xong lại nhìn Lê Văn Vân, sắc mặt cực kỳ khó coi và nói: “Như Tuyết, người đàn ông này là ai vậy, có phải là bạn trai em không? Vừa rồi em nói với anh cái gì mà anh ta phải bảo vệ em cả đời này là có ý gì?”
Lê Văn Vân nhìn người đàn ông này và hơi nhíu mày.
Anh không muốn tiếp tục làm chỗ dựa cho người khác nên vội nói: “Người anh em, đừng hiểu lầm tôi, tôi không liên quan gì đến Nhan Như Tuyết.”
Kết quả, người thanh niên cầm hoa hoàn toàn không thèm để ý tới mà chỉ dán mắt vào Nhan
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!