“Ừ! Siêu cấp!” Anh ta bình tĩnh nói: “Hơn nữa còn hấp thu xương rồng, mạnh hơn tôi, tôi nghĩ rằng có lẽ đã xếp hạng năm trên Thiên bảng. Lựa chọn của ông là chính xác, chỉ là… anh ta chắc chắn sẽ không hợp tác với chúng ta đâu!”
“Không hợp tác với chúng ta?”,Bên kia điện thoại, giọng nói nghe có vẻ hơi máy móc, nghe qua có vẻ như dùng máy đổi giọng, khoé miệng hắn ta kéo lên một đường cong: “Vật do trời chọn, đây là quy luật của thiên nhiên, anh ta sẽ đối mặt với tuyệt vọng, sau đó tự đi về phía chúng ta.”
“Nhưng chưa chắc được, dường như anh ta xem Người Gác Đêm như một tín ngưỡng” Giản Hưng cau mày nói.
“Tín ngưỡng?”, Giọng nói qua máy móc kia cười phá lên: “Người đứng trên đầu thế giới thường chỉ có một tín ngưỡng là bản thân họ.”
“Bên phía Bùi Nghênh Tùng sao rồi? Tôi có cần tiếp tục hợp tác với họ không?”, Giản Hưng hỏi lần nữa.
“Hợp tác chứ, sao lại không tiếp tục hợp tác, trong tay Bùi Nghênh Tùng có vô số xương, chỉ là vì Lê Văn Vân mà ông ta không dám ra mặt mà thôi, nếu anh chịu liên lạc với ông ta thì có thể lấy được xương đó, nếu anh hấp thu nó được thì anh có thể đạt mức trước top năm của Thiên bảng trước khi chiến tranh nổ ra. Lúc đó anh có thể làm chuyện anh muốn rồi đấy”, Giọng nói đó lại vang lên.
Giản Hưng im lặng, sau đó hừ một tiếng nói: “Tôi tính rời khỏi Yên Kinh!”
“Đi đi! Một mình anh ở lại Yên Kinh cũng không có nhiều tác dụng, nhiệm vụ lần này vẫn thất bại, dù gì đối thủ cũng là Người Gác Đêm” Giọng nói trong tai nghe lại tiếp tục: “Thôi vậy, mọi việc đợi anh về rồi tính. Tôi ngủ trước đây, có hơi mệt rồi!”
Nói xong, người đó ngắt điện thoại.
Giản Hưng trầm ngâm, anh ta lưới điện thoại rồi rất nhanh tìm ra một số điện thoại, bấm gọi.
Qua một lát, điện thoại đã được kết nối, Giản Hưng bình tĩnh nói: “Bùi Nghênh Tùng, nhiệm vụ ở Yên Kinh thất bại rồi. Bóng Tối gần như là bị nhổ tận gốc, Lâm Thiếu Hoa chết rồi, sát thủ đỉnh cấp của các người và Bóng Tối chết sạch!”
“Lê Văn Vân làm đúng không?”, Đầu kia điện thoại, Bùi Nghênh Tùng cắn răng: “Chắc chắn là do anh ta, đúng không!”
“Ông đừng xúc động”, Giản Hưng bình tĩnh nói: “Ông nên nghĩ xem Hồng Nguyệt các ông bây giờ còn bao nhiêu người, nếu tôi nhớ không nhầm thì ở Giang Thành các người đã chết hơn hai mươi người, lần này lại thêm hơn mười cao thủ đỉnh cấp nữa, Hồng Nguyệt các người còn lại bao nhiêu?”
“Cậu đang trào phúng tôi đấy à?”, Bùi Nghênh Tùng bất mãn nói.
“Không, ý tôi là bây giờ Lê Văn Vân muốn truy sát ông, ông bây giờ không dám cả ló mặt ra, người mà ông có thể dựa vào bây giờ chỉ có tôi thôi, tôi là siêu cấp!”, Giản Hưng nói.
“Rốt cuộc cậu có ý gì?”, Bùi Nghênh Tùng nghiêm trọng nói.
“Tôi biết những năm qua Hồng Nguyệt các người chắc chắn đã thu thập được rất nhiều xương rồng, cho tôi xương rồng mà tôi cần, tôi sẽ phụ trách an nguy của ông” Giản Hưng nói.
“Tút… tút… tút!”
Ngay lúc này Bùi Nghênh Tùng lại dập máy của anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!