Nghe Lê Văn Vân nói vậy, Vương Giai Kỳ cũng bình tĩnh lại đôi chút, cô ấy bĩu môi: “Đừng có mơ.”
“Dâm tặc!” Long Nhã Lâm cũng bĩu môi nói.
Lê Văn Vân sững sờ, mục đích của anh là điều chỉnh lại bầu không khí, hiện giờ thần kinh của hai cô gái quá căng thẳng, hiếm khi họ phải đối mặt với những chuyện như vậy.
Anh chủ động thay đổi chủ đề, nói với Long Nhã Lâm: “Được rồi, bây giờ kẻ thù của cô đã chết, tuy rằng cô không tự tay giết chết ông ta nhưng cũng coi như đã báo được mối thâm thù rồi, cho nên cô hãy ngoan ngoãn ở lại đi, đừng nghĩ đến việc gia nhập Người Gác Đêm nữa. Người Gác Đêm không tốt đẹp như hai cô nghĩ đâu, Vương Giai Kỳ cũng vậy, sau lần này hãy làm tốt công việc ở văn phòng của cô đi.”
Nói xong anh lại chửi đổng một câu: “Bà nội cha nó, đúng là có tiền thích làm gì cũng được mà, cô mới học đại học năm nhất mà đã chuẩn bị gây dựng một thương hiệu quần áo rồi.”
Do anh chủ động đổi chủ đề nên tâm trạng của Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm đã dần dần tốt lên rất nhiều, tuy giọng nói của họ vẫn còn hơi run rẩy nhưng tốt xấu gì cũng đã trở lại bình thường.
Khoảng nửa giờ sau, bọn họ đến văn phòng của Vương Giai Kỳ, trước khi xuống xe, Lê Văn Vân sờ sờ mũi của anh nói: “Đúng rồi, cô điều tra lại xem buổi chiều có ai đến công ty của các cô không, người kia là một tên gián điệp, xem bình thường anh ta thân cận với những người nào trong công ty. Tuy rằng tên đầu sỏ đã bị tiêu diệt nhưng vẫn phải trị tội những tên tôm tép đó mới được.”
Sau đó anh suy nghĩ một lát bèn nói lại biển số xe cho Vương Giai Kỳ biết.
Vương Giai Kỳ gật đầu.
Sau khi Long Nhã Lâm đến, cô ấy lấy điện thoại di động ra gọi cho Long Ưng Đài kể lại toàn bộ sự việc của chiều nay.
Lê Văn Vân cũng không để ý lắm, dù sao Long Ưng Đài cũng là người phụ trách mạng lưới ngầm, có lẽ sau khi Phạm Nhược Tuyết gọi điện thì ông ấy cũng đã biết được tình hình.
Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ cùng nhau bước vào văn phòng làm việc thì thấy Lâm Bình ngồi trên ghế sô pha ở lối vào. Thấy Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ bước vào, Lâm Bình sụt sịt mũi, đứng dậy và đi tới bên cạnh Lê Văn Vân khẽ hỏi: “Giữa trưa mà ra tay với người ta à?”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Sự việc gần như đã giải quyết xong, Lâm Thiếu Hoa đã chết, Giản Hưng chạy thoát rồi.”
Lâm Bình không khỏi sững sờ tại chỗ.
Ông ta biết đến sự tồn tại của Lâm Thiếu Hoa và Giản Hưng, tổ chức sát thủ của thế giới ngầm đứng sau Hồng Nguyệt, thủ lĩnh của Bóng Tối, Lâm Thiếu Hoa, đứng ở vị trí thứ nhất của Địa Bảng đã chết.
Giản Hưng, người đứng thứ bảy trong Thiên Bảng đã trốn thoát?
Bóng đen tâm lý bao trùm nhà họ Vương trong thời gian này đã được giải quyết.
Ông ta không khỏi nhìn Lê Văn Vân và dò hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Nơi này không phải là nơi để nói chuyện. Khi trở về, hãy hỏi Vương Giai Kỳ!” Lê Văn Vân nói.
Lâm Bình nhìn xung quanh rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, sau đó hình như nghĩ ra điều gì đó bèn nói với Vương Giai Kỳ: “Đúng rồi, Vương Giai Kỳ, bạn thân của cháu là Trần Hi tới đây, đang ở trong văn phòng của cháu ấy. Hình như có chuyện gì thì phải, khóc quá trời.”
Sắc mặt Vương Giai Kỳ thay đổi, lúc này dường như cô ấy đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra trước đó, vội vàng đi về phía văn phòng làm việc.