Lâm Thiếu Hoa!
Số một trong Địa Bảng!
Thủ lĩnh của tổ chức Bóng Tối, vị trí thứ hai trong bảng danh sách sát thủ!
Trong quá khứ, ông ta đã từng là ác quỷ của thế giới ngầm, là cơn ác mộng của vô số người, kỹ thuật ám sát hoàn hảo chỉ bằng một tay.
Mà bây giờ, ông ta đã chết.
Ở trước mặt Lê Văn Vân, thậm chí ông ta không thể cản được vài chiêu.
Cho đến cuối cùng, ông ta chỉ để lại một câu: “Giản Hưng, con mẹ mày!”
“Thủ lĩnh!”
Đồng thời, khi đám cao thủ đỉnh cấp chứng kiến Lâm Thiếu Hoa đã bị giết chỉ trong nháy mắt thì đau xót kêu lên.
Các cao thủ của Hồng Nguyệt cũng đã chạy rồi, bọn họ cũng muốn chạy trốn, nhưng làm sao mà Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ có thể bằng lòng cho họ một cơ hội chứ!
Lê Văn Vân liếc nhìn Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm ở cách đó không xa vẫn yên ổn thì khẽ quát lên: “Bác sĩ Phạm, bên này giao cho hai người, anh sẽ đuổi theo Giản Hưng.”
“Được!” Phạm Nhược Tuyết đáp lại.
Lê Văn Vân không hề do dự mà dứt khoát nhảy vào khu rừng bên cạnh, đuổi theo đường trốn thoát của Giản Hưng.
Thật ra khoảng thời gian từ khi Giản Hưng chạy trốn cho đi đến khi Lê Văn Vân giết Lâm Thiếu Hoa là khá ngắn.
Lê Văn Vân bay nhanh như tên bắn, đuổi theo hơn mười phút thì lông mày của anh nhíu lại thật chặt. Lúc này, anh đã sắp đi vào đường cái, từ xa nhìn thấy Giản Hưng đứng ở đó như đang đợi anh.
Người Gác Đêm không được ra tay trước mặt công chúng, đây là kỷ luật thép.
Giản Hưng đã từng là Người Gác Đêm nên đương nhiên biết được quy tắc này.
Nếu Lê Văn Vân ra tay thì sẽ không thể giết chết Giản Hưng trong một thời gian ngắn.
Bây giờ anh mạnh hơn Giản Hưng một ít, nhưng dù sao Giản Hưng cũng đứng thứ bảy trong Thiên Bảng, nếu thật sự muốn giết anh ta thì sẽ gây ra náo loạn không nhỏ, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đã vậy còn chưa chắc sẽ giết được anh ta.
Lê Văn Vân thở dài, để không thu hút sự chú ý của mọi người, anh đã ném hai thanh đạo
xuống đất và dừng lại cách Giản Hưng khoảng ba mươi mét.
Giản Hưng bình tĩnh nói: “Tôi đã đánh giá thấp cậu. Cậu còn trẻ như vậy mà đã phát triển đến mức đáng sợ thế này rồi, thật không ngoa khi nói rằng cậu là thiên tài mạnh nhất trong lịch sử của Người Gác Đêm”
Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi của mình, bình tĩnh nhìn về phía anh ta nói: “Anh cũng biết khá nhiều đấy, nhưng hiện tại tôi cũng biết rõ tôi đã mạnh hơn anh, nên tốt hơn hết anh nên tìm
một chỗ trốn cho thật kỹ giống như Bùi Nghênh Tùng. Nếu không, lần sau anh mà còn ra ngoài hành động thì sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”
Nói xong, anh lại cười mỉa mai: “Loại người như anh thật là đáng ghê tởm. Lâm Thiếu Hoa và anh là đồng minh mà vào thời khắc quan trọng anh lại bỏ rơi ông ta, hy sinh ông ta để chạy trốn.”
Giản Hưng khẽ cười, nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi vẫn nói câu nói đó, lựa chọn của chúng ta không giống nhau, lựa chọn của cậu là Người Gác Đêm, đó là một sai lầm. Khi chiến tranh bùng nổ, cậu nghĩ mình có thể bảo vệ được cho bao nhiêu người thường chứ? Gác Đêm? Đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười trong thế giới này mà thôi, thế giới này còn rất nhiều thể lực ngầm xấu xa, cậu có thể canh giữ được mãi sao?”
Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Cút đi!”
Anh lười nói những điều thừa thãi với Giản Hưng nên nhặt thanh đao lên dự định quay về trước.
“Lê Văn Vân, một ngày nào đó cậu sẽ liên lạc với tôi, nhất định lựa chọn cuối cùng của chúng ta sẽ giống nhau. Đến lúc đó, có thể chúng ta sẽ là đồng minh với nhau.” Giản Hưng khẽ quát lên.
Lê Văn Vân cười khẩy rồi tăng tốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!