“Ông không được đụng vào con bé! Tôi sẽ tìm cách!” Long Ưng Đài nghiến răng nói.
“Yên tâm đi, chỉ cần ông thành thật thì tôi sẽ khống chế bọn chúng, dù sao tôi cũng không muốn tới những nơi như thành phố Tội Ác.” Phùng Vĩ cười lớn nói: “Tôi chờ tin tức của ông.”
Nói xong ông ta cúp điện thoại.
Yên Kinh.
Đám người Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân đang ở trong nhà cau mày.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lê Văn Vân đột ngột vang lên.
Lê Văn Vân cầm lên xem qua, nhìn thấy là của ông cụ Long đang gọi, anh nhanh chóng trả lời điện thoại. Trên điện thoại, giọng ông cụ Long vang lên: “Lê Văn Vân, tôi e là sẽ đưa rắc rối đến cho cậu rồi.”
“Sao vậy? Có tung tích gì của Long Nhã Lâm à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Ừ!” Long Ưng Đài thở dài nói: “Con nhóc này quá đơn thuần, đã bị Phùng Vĩ lừa rồi. Mục tiêu của Phùng Vĩ là cậu, ông ta muốn trả thù cậu cho nên mới dùng cách này, ông ta đã bắt Nhã Lâm trói ở Tân Thành rồi, bởi vậy, chỉ sợ làm phiền cậu phải đến đó một chuyến.”
(D>
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, tên Phùng Vĩ này cũng to gan lớn mật lắm.”
“Ông ta ỷ mình xếp thứ tư trong Địa Bảng đó.” Long Ưng Đài thở dài và nói: “Bình thường ông ta cũng coi như tôn kính tôi, nếu Nhã Lâm không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hãy nể mặt tôi mà chưa cho họ một con đường sống.”
“Xếp thứ tư trên Địa Bảng, nếu gia nhập Hồng Nguyệt thì vẫn sẽ gặp rắc rối đấy.” Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi nói: “Như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người nhỏ thì đến thành phố Tội Ác, còn người lớn thì đưa đến nhà giam của trụ sở Người Gác Đêm, ông thấy thế nào?”.
“Không thành vấn đề.” Long Ưng Đài gật đầu nói.
Lê Văn Vân thở dài nói: “Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đó ngay.”
Long Ưng Đài gật đầu, sau khi cúp máy rồi lập tức gửi cho Lê Văn Vân một tin nhắn.
Đương nhiên đám người Phạm Nhược Tuyết có thể nghe thấy giọng nói trên điện thoại, dù sao đã là thực lực đỉnh cấp rồi mà, Hoàng Thi Kỳ nói: “Tôi đi với anh.”
“Không cần đâu, họ cao nhất cũng chỉ là thứ tư trong Địa Bảng mà thôi, tôi tự mình thực hiện nhiệm vụ là được rồi.” Lê Văn Vân cười với họ và nói: “Có thể họ đã chuẩn bị phục kích sẵn ở phía sau, nhưng tôi cũng chẳng sợ những chuyện như vậy đâu.”
“Được, vậy hãy cẩn thận nhé.” Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Vì sự an toàn, hãy mang đao theo.”
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Mang theo đạo Phá Không và Vô Danh, dấu hiệu quá rõ, anh sợ sẽ bại lộ.”
“Thà bị bại lộ còn hơn là bị chết.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Kêu anh mang theo thì anh cứ mang đi, đừng nhiều lời.”
Lê Văn Vân rụt cổ nói: “Được rồi!”
Phạm Nhược Tuyết quấn hai thanh đao trong lớp vải và ném cho Lê Văn Vân, sau khi lấy hai thanh đao, Lê Văn Vân đi tới nhà để xe, đặt Phá Không và Vô Danh ở ghế sau rồi khởi động xe đi về phía Tân Thành,
Cùng lúc đó, trên đường cao tốc giữa Yên Kinh và Tân Thành, một nhóm bốn chiếc xe màu đen đang từ từ tiến về phía trước.
Trên chiếc xe đầu tiên, Liễu Vân Sơn và Liễu Bạch ngồi ở trong đó, còn Hầu Diệu Trần đang ngồi ở ghế phó lái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!