“Không có, một xu cũng không có!” Lâm Nhã nghiến răng nói: “Tôi đã nộp hết cho bệnh viện rồi!”
“Mày có thể lấy hai mươi vạn trong số bốn mươi vạn tiền thuốc men mà, mày có lấy hay không?” Giọng nói bạo lực tiếp tục vang lên.
Đồng thời, có tiếng khóc và tiếng thở gấp gáp.
“Mẹ! Mẹ!” Lâm Nhã lo lắng nói.
“Không lấy phải không? Nếu không lấy thì hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.” Giọng người đàn ông lại vang lên.
“Ông ở bên ngoài tìm người tình, bỏ rơi mẹ con chúng tôi, giờ lại tìm đến chúng tôi đòi tiền, ông có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ không?” Một giọng nói đầy tức giận kèm theo tiếng nức nở khác vang lên.
“Ông mày tìm con gái đòi tiền là chuyện hiển nhiên chính đáng!” Phía sau cánh cửa, giọng nói của người đàn ông không hề biết xấu hổ vang lên.
Lê Văn Vân đứng ở cửa, lông mày nhíu lại thật sâu.
Có vẻ như cuộc sống của Lâm Nhã không mấy suôn sẻ.
Nhưng ngày thường cô ấy không có biểu hiện gì, mẹ cô ấy đang bị bệnh ung thư và cô ấy đã chọn từ bỏ công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước mà chạy đi bán hàng để kiếm nhiều tiền hơn về chữa bệnh cho mẹ.
Trước đó, bố cô ấy đã bỏ rơi họ.
Nhưng lúc bình thường, trông cô ấy rất vui vẻ và rất chăm chỉ!
“Lâm Mậu Thời, tôi nói cho ông biết, một xu tôi cũng sẽ không đưa, ông có gan thì giết mẹ con tôi đi.”
Lần đầu tiên Lê Văn Vân nghe thấy một giọng điệu mạnh mẽ như vậy từ Lâm Nhã. Có lẽ tên Lâm Mậu Thời là bố ruột của Lâm Nhã.
“Mày nghĩ tao không dám à?” Lâm Mậu Thời hét lên, đồng thời có tiếng đồ vật rơi vỡ.
Lúc đầu Lê Văn Vân không định gõ cửa, anh nghĩ đó là việc của gia đình họ.
Nhưng lúc này, anh cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng gõ cửa.
“Là ai!” Giọng nói mất kiên nhẫn của Lâm Mậu Thời vang lên.
“Ầm, ầm ầm” Lê Văn Vân không trả lời, cứ tiếp tục gõ cửa.
“Két!” Ngay sau đó, cửa mở ra và một người đàn ông râu ria xồm xoàm mở cửa, vừa nhìn thấy Lê Văn Vân, ông ta đã sửng sốt nói: “Cậu là ai?”
Lê Văn Vân liếc ông ta rồi đẩy cửa bước vào phòng.
Lúc này, căn phòng rất bừa bộn, trên mặt đất có nhiều mảnh thủy tinh, nhiều vật dụng bằng thủy tinh bị vỡ.
Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng. Còn Lâm Nhã đang che chở cho bà ta, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ấy hơi sững sờ, sau đó hỏi: “Lê Văn Vân! Sao anh lại ở đây?”
“Không sao chứ?” Lê Văn Vân bước tới chỗ Lâm Nhã và dịu dàng hỏi, sau đó anh đỡ người phụ nữ trung niên nói: “Dì à, dì đứng dậy trước đi!”
“Lê Văn Vân?” Lúc này, người đàn ông phía sau Lê Văn Vân nhìn anh đầy nghi ngờ, sau đó hỏi: “Cậu có phải bạn trai của con nhỏ này không?”
Lê Văn Vân nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Cút!”
“Cút à? Mày có biết tao là ai không? Tao là bố của con nhỏ kia đấy!” Lâm Mậu Thời cười gần: “Mày muốn cưới con nhỏ đó thì phải được ông đây đồng ý, biết không hả?”
Nói đến đây, ông ta lại cười nhạt nói: “Muốn cưới Lâm Nhã, rất đơn giản, một trăm vạn cho lễ ăn hỏi, không được thiếu một xu. Con nhỏ Lâm Nhã này cũng đẹp lắm, một trăm vạn không lỗ đâu.”
Lê Văn Vân nhăn mặt lại.
Lâm Nhã tức giận đến mức toàn thân run lên.
Hôm nay Lê Văn Vân coi như đã được mở mang đầu óc, không ngờ trên đời lại có người bố như vậy.
“Mày có tiền không?” Lúc này Lâm Mậu Thời hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!