“Tôi cho phép cậu ngồi đây chưa?” Người đàn ông tóc húi cua lạnh lùng mở miệng hỏi.
Lê Văn Vân nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
Bên cạnh người đàn ông tóc húi cua, Liễu Bạch trưng ra biểu cảm mỉa mai chế nhạo. Cậu ta cười khẽ một tiếng, rồi nhìn Lê Văn Vân nói: “Không ngờ loại người như anh cũng dám mặt dày chạy tới đây, phải biết đây là tiệc mừng thọ của ông cụ Long, người tới đây đều là danh môn đấy!”
Mấy người còn lại trên bàn cũng nhìn Lê Văn Vân đầy thích thú. Ngoại trừ người đàn ông tóc húi cua, một cậu chàng cao gầy cũng khẽ cười hì hì, nói với Lê Văn Vân: “Bám váy Vương Giai Kỳ tới đây, chả lẽ anh không biết mai mốt Vương Giai Kỳ sẽ kết hợp với anh Hạo của tôi sao?”
Anh Hạo mà anh ta nhắc tới, hiển nhiên chính là Tôn Hạo!
Thấy Lê Văn Vân vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, người đàn ông tóc húi cua mở miệng lần nữa: “Bảo cậu cút ra xa một chút, nghe không hiểu hả?”
Cuộc đối thoại giữa bọn họ đã khiến không ít người phải ngoái đầu lại nhìn.
Trong sảnh tiệc chỉ có đúng bốn cái bàn, hai trong số đó đều là vài người có hơi lớn tuổi, bàn của Vương Giai Kỳ thì toàn các cô gái trẻ. Trừ ba bàn đó ra chỉ còn lại đúng một mình cái bàn mà bọn họ đang ngồi.
Lại nói tiếp, tính ra Lê Văn Vân cũng thuộc thế hệ trẻ, nên tất nhiên là có tư cách ngồi ở đây.
Thấy Lê Văn Vân bị bắt nạt, Lâm Bình ngồi bàn bên cạnh cau mày, nói với người đàn ông tóc húi cua kia: “Phùng Cảnh Thiên, cậu đừng quá đáng như vậy.”
“Chú Lâm, mấy lời này của chú không đúng rồi. Thằng nhóc này từng ngồi tù chín năm, nếu để cậu ta ngồi cùng bàn với chúng tôi, tôi sẽ cảm thấy xui xẻo lắm.” Người đàn ông tóc húi cua tên Phòng Cảnh Thiên nói.
Vương Giai Kỳ cũng đứng lên cự lại: “Phùng Cảnh Thiên, Lê Văn Vân là bạn bè của tôi, anh nhất quyết phải nhắm vào anh ấy như vậy sao?”
Mặt mũi Phòng Cảnh Thiên hơi biến sắc, dường như có chút kiêng kị.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!