Lưu Giai cắn răng, nói: “Được, tôi sẽ đi xin lỗi cô ta.”
Lê Văn Vân nhìn Lưu Giai, trong lòng hơi xao động.
Quả thực, nửa đêm nửa hôm, cô ta một thân con gái đối mặt với chuyện như này, không chấp nhận cúi đầu chịu thiệt thì còn có thể làm gì?
Lưu Giai đã bước đến trước đầu xe.
Đúng lúc này, cửa kính xe được hạ xuống, Tần Tuyết Nhi ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài, cười nửa miệng, nói: “Ôi chao, chị gái à, lần trước lúc ở Lâm Hải, không phải chỉ có Lê Văn Vân chống lưng cho mình sao? Tập đoàn Hãn Vũ chấm dứt hợp đồng với tôi rồi ký với chị, kết quả bây giờ thì sao? Chẳng qua chị cũng chỉ là một nữ phụ thôi, ở Yên Kinh, anh ta vẫn có thể giúp được chị ư?”
Lưu Giai mím môi nói: “Tuyết Nhi, chuyện lần trước đều là…”
“Chị xin lỗi như vậy là tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi đó đâu.” Tần Tuyết Nhi đeo kính đen, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
“Vậy… cô muốn thế nào?” Giọng Lưu Giai đã như sắp khóc.
“Xin lỗi ấy à, xin lỗi chân thành nhất là phải quỳ xuống mới được.” Đúng lúc này, một người trong ba người đàn ông ở đằng sau cất giọng cợt nhả.
Lưu Giai nhìn Tần Tuyết Nhi, khóe miệng cô ta đang nhếch lên như cười mỉa mai, coi như ngầm tán thành câu nói của người kia.
Sắc mặt Lưu Giai hơi thay đổi, sau đó cô ấy mím môi, cắn răng rồi cúi người định quỳ xuống đất.
“Đừng quỳ!” Đúng lúc này, giọng Lê Văn Vân vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, Lê Văn Vân từ từ bước ra khỏi bóng tối.
“Lê Văn Vân, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Lê Văn Vân, Lưu Giai không khỏi có chút mừng rỡ, vội hỏi.
Lê Văn Vân mỉm cười với cô ấy, sau đó nhìn Tần Tuyết Nhi ngồi ở trong xe.
Tân Tuyết Nhi vô thức rụt cổ lại, nụ cười trên khóe miệng cũng lập tức biến mất.
Đúng vậy, Tân Tuyết Nhi không bao giờ có thể ngờ rằng Lê Văn Vân lại xuất hiện ở đây.
Đây là Yên Kinh, lại ở trên đường lớn, sao cô ta có thể nghĩ mình lại gặp chuyện như này.
“Anh chính là Lê Văn Vân ư?”
Người thanh niên đứng bên cạnh cười nửa miệng, bước tới nói với Lê Văn Vân: “Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tạ Quân, người thứ kế thứ nhất của nhà họ Tạ ở Yên Kinh.”
Lê Văn Vân ngước mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp: “Chưa nghe thấy bao giờ.”
Đầu tiên Tạ Quân hơi sửng sốt, sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Đồ nhà quê, ở Yên Kinh, mặc dù nhà họ Tạ chúng tôi không thể so được với những gia tộc hàng đầu như nhà họ Hoàng, nhà họ Vương, nhưng cũng hơn nhiều so với nhà họ Lê các người ở Lâm Hải. Tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?”
“Chẳng liên quan gì đến tôi.” Lê Văn Vân liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn Tần Tuyết Nhi, nói: “Người phụ nữ như có đúng là thú vị thật đấy, xem ra lần trước bài học tôi dành cho cô vẫn chưa đủ nhỉ?
“Bây giờ cô ấy là phụ nữ của tôi, anh động vào được cô ấy ư?” Tạ Quân cười khẩy.
“Trước đây cô ta còn là người phụ nữ của Hoàng Gia Gia, trước Hoàng Gia Gia, có thể cô ta còn là người phụ nữ của những người khác nữa.” Lê Văn Vân cười nửa miệng, nhìn Tạ Quân nói: “Người phụ nữ này của anh đắt hàng thật đấy.”
“Anh!” Tạ Quân lập tức nổi khùng.
Lê Văn Vân khẽ cười, sau đó anh đỡ Lưu Giai dậy, hờ hững nói: “Chúng ta đi, sau này gặp loại phụ nữ bạch liên hoa trước mặt một đằng, sau một nẻo như này thì dù cô ta có làm gì cũng không đáng để cô phải quỳ xuống vì cô ta!”
Lưu Giai gật đầu.
Sau đó Lê Văn Vân quay đầu lại, nhìn Tân Tuyết Nhi, nói: “Tần Tuyết Nhi, trên đời này có rất nhiều người sống rất khổ cực, bọn họ phải làm việc chăm chỉ và vất vả để nuôi gia đình. Họ thậm chí còn bị gia đình, người thân, bạn bè ghét bỏ.
Còn loại bạch liên hoa như cô, ưỡn ẹo ngúng nguẩy vài cái là có thể sống tốt hơn rất nhiều người. Nhưng cô lại đánh đổi thân thể của mình để có được tiền bạc và quyền lực, sau đó đi ức hiếp, chèn ép những người khác, loại người như cô.” Lê Văn Vân lạnh lùng nói: “Lần trước tôi nể mặt Hoàng Gia Gia, anh ta nói anh ta chỉ hủy hợp đồng với cô chứ không phong sát cô. Vậy thì chúng ta cứ chờ xem, cô tìm được người đàn ông này, xem anh ta có thể bảo vệ cô được bao lâu!”
Sắc mặt Tần Tuyết Nhi đột nhiên thay đổi: “Lê Văn Vân, anh định làm gì?”
Lê Văn Vân cười khẩy một tiếng, nhìn cô ta nói: “Tôi không biết giữa cô và Lưu Giai có mâu thuẫn gì, tôi chỉ thấy cô đang ỷ mạnh hiếp yếu. Hãy nhớ kỹ những lời tôi vừa nói, không phải cô vừa muốn Lưu Giai quỳ xuống xin lỗi mình sao? Cho đến trước khi cô quỳ xuống trước mặt Lưu Giai, tôi sẽ dốc hết sức để đấu với cô đến cùng.”
Tạ Quân cười mỉa mai: “Chỉ dựa vào anh thôi ư?”
“Đúng vậy, tôi có thể làm được điều đó” Lê Văn Vận hờ hững nói: “Lưu Giai, chúng ta đi.”
Sau đó, anh nói với Lưu Giai.
Lê Văn Vân đi đến bên đường lớn, chặn một chiếc xe taxi.
Còn ở đằng sau, ánh mắt Tần Tuyết Nhi hiện đầy vẻ lo lắng, cô ta nói với Tạ Quân: “Anh, em phải làm sao đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!