Lê Văn Vân ngẩn người. Đúng rồi, lần đầu tiên Lê Văn Vân cửu cô ấy, cô ấy chỉ mới mười một tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng bây giờ đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp rồi.
“Trong ba năm qua, đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Hơn nữa, Người Gác Đêm bề bộn nhiều việc!”
Quách Tiểu Manh nói: “Nói sao thì về sau em cũng muốn đến chỗ các anh. Em đã nói với bố rồi, chờ em tốt nghiệp đại học thì sẽ đến.”
Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy nói: “Học cho tốt đi, nghĩ gì đâu không?”
“Lêu lêu lêu!” Quách Tiểu Manh lè lưỡi, sau đó nhìn quanh và hỏi: “Anh Lê Văn Vân, không phải anh vẫn chưa có bạn gái à? Có thích ai ở đây không, em giới thiệu cho anh?”
Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy nói: “Được rồi, mau đi ra chỗ khác chơi đi, anh ở đây ngồi yên tĩnh một lát.”
“Không, đã lâu không gặp anh rồi, anh phải theo làm bạn với em mới được.” Quách Tiểu Manh nói.
Hai người vừa ngồi trên ghế sô pha vừa trò chuyện.
Thấy Lê Văn Vân không sao cả, Vương Giai Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói chuyện phiếm với người bạn bên cạnh.
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra. Trong khoảng thời gian này, có không ít người chủ động đến chỗ Lê Văn Vân chào hỏi, đưa danh thiếp cho Lê Văn Vân, anh cũng nhận lấy hết.
Trong vòng tròn thế hệ giàu có thứ hai ởYên Kinh, anh xem như hoàn toàn nổi tiếng.
Bữa tiệc tiếp tục đến khoảng mười giờ tối, Quách Vĩ Thịnh thật đúng là ra khuôn dạng, giao tiếp với khá nhiều người.
Lê Văn Vân luôn ngồi trong góc trò chuyện với Quách Tiểu Manh. Cho đến mười giờ tối, bọn họ mới kết thúc bữa tiệc, Lê Văn Vân tạm biệt Vương Giai Kỳ, tự mình bắt xe về chỗ ở.
Trong cả quá trình, không xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Lê Văn Vân trở về nhà với một túi lớn đầy danh thiếp.
Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là hai người Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U vậy mà lại không đi ra ngoài. Ba cô gái đang ngồi trên ghế sô pha.
“Hôm nay các người lại không đi ra ngoài trực đêm à?” Lê Văn Vân hỏi.
Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, khuôn mặt lạnh lùng từ từ mang theo vẻ tươi cười nói: “Năm cậu chủ Yên Kinh, danh tiếng lớn quá nha.”
Lê Văn Vân chết lặng, rõ ràng hôm nay còn có sự tồn tại của những Người Gác Đêm khác ở nơi đó. Hoặc Phạm Nhược Tuyết đã xem được đoạn video giám sát bên trong.
Anh vội ho khan một tiếng, nói: “Đó là thằng nhóc Hoàng Gia Gia kia nói lung tung thôi, còn lâu anh mới có hứng thú với danh hiệu này.”
“Thật sao?” Phạm Nhược Tuyết liếc anh một cái rồi nói: “Vật họp theo loài, người họp theo đàn. Em thấy quan hệ giữa anh và Hoàng Gia Gia thật không kém đấy chứ.”
Trên mặt Hoàng Thi Kỳ lộ ra tươi cười, sau đó nói: “Bác sĩ Phạm, cô đừng trêu anh ấy nữa, nói chuyện chính với anh ấy đi!”
“Chuyện chính gì?” Lê Văn Vân hỏi.
“Chuyện của gia tộc Demps.” Phạm Nhược Tuyết mỉm cười nói.
“Hả?” Thần sắc Lê Văn Vân thoáng thay đổi.
“Người của gia tộc Demps đến Yên Kinh rồi.” Hoàng Thị Kỳ nói với ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
“Hả?” Lê Văn Vân hơi nhướng mày, hỏi: “Thật không?”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Thật, lúc trước khi đến Yên Kinh không phải đã đề cập đến rồi sao? Vì cái chết của Sean Demps, bên bọn họ đã cử một tiểu đội đến đây.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!