Quách Chấn nhìn thấy Lê Văn Vân còn chưa có ra tay với anh ta nên anh ta cho rằng Lê Văn Vân vẫn là kiêng nể thân phận của anh ta nên nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, Lê Văn Vân. Tôi thừa nhận lần này tôi thua. Chúng ta cứ chờ xem.”
Anh ta nói xong liền xoay người định bỏ đi.
Lê Văn Vân lạnh lùng nói: “Tôi cho anh đi rồi sao?”
Quách Chấn bắt đầu run lên, anh ta quay đầu lại hỏi: “Anh…anh muốn làm. gì, tôi là người nhà họ Quách. Anh muốn làm gì tôi thì phải nghĩ đến hậu quả
đó.”
“Tôi chỉ là đang nói đạo lý với anh mà thôi.” Lê Văn Vân nói: “Nói ra thì, cứ coi như anh chủ động trêu chọc tôi đi. Vậy anh nói xem tôi có nên để anh bị đa chấn thương không đây? Như vậy thì mới đúng với việc anh chủ động trêu chọc tôi chứ hả?”.
“Anh… anh thử đụng đến tôi xem.” Quách Chấn lui về phía sau hai bước rồi nói: “Đây chính là Yến Kinh đó.”
“Ồ” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Vậy thử xem sao.”
“Bốp, bốp bốp.”.
Trong chớp mắt anh vung tay lên tát vài cái. Quách Chấn nhất thời không kịp phản ứng, chờ anh ta phản ứng được thì đã cảm thấy một cơn đau rát trên mặt. Đau đến mức gần như khóc không ra nước mắt.
“Anh vậy mà lại dám đánh tôi sao.” Quách Chấn tức giận hét lên.
“Là anh nói tôi thử xem mà.” Lê Văn Vân nói xong liền nắm đầu Quách Chấn ném vào bức tường trong con hẻm.
Bich.
Toàn thân Quách Chấn đập vào bức tường, hai mắt anh ta tối sầm lại rồi nằm phịch xuống mặt đất.
Những người xung quanh đang than khóc, lúc này đã ngậm chặt miệng và thậm chí họ còn không dám nói gì nữa.
Cái này… anh ta chính là người nhà họ Quách đó. Cái tên trước mặt này lại đánh anh ta không hề kiêng nể gì, quả thật là quá độc ác rồi.
Trong con ngõ nhỏ, dưới ánh đèn hơi mờ ảo, một đám hơn chục người nằm la liệt trên mặt đất. Trong ánh mắt của họ đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi đối với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Một cú đấm.
Vừa rồi đúng là một cú đấm.
Cú đấm đó vừa đụng vào họ thì họ cảm thấy như thể xương của họ sắp nứt ra và họ đau đớn vô cùng.
Tội nhất vẫn là Quách Chẩn.
Lúc này, anh ta đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy máu và toàn thân đã hôn mê bất tỉnh.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, liếc nhìn cái tên đầu trọc lóc bên cạnh rồi lạnh lùng. nói: “Trở về nói với Lâm Bình rằng đây là cơ hội duy nhất mà tôi cho ông ta. Cơ hội này là vì nể mặt của Vương Giai Kỳ. Nếu còn có lần sau thì đừng hòng chạy thoát.”
Nói xong Lê Văn Vân không thèm nhìn đến đám người đang nằm trên mặt đất nữa.
Anh không hề ra tay tàn nhẫn, nhiều nhất là sau một hai ngày nghỉ ngơi thì họ cũng có thể hoàn toàn bình phục. Về phần Quách Chấn thì đương nhiên anh ta phải nằm viện một thời gian rồi.
Sau khi bước ra khỏi con ngõ nhỏ, anh nhún vai gọi một chiếc taxi. Sau khi trở về nhà, Phạm Nhược Tuyết nhìn thấy Lê Văn Vân đã về thì nhíu mày nói: “Anh lại ra tay với người nào rồi à?”
Lê Văn Vân cười nói: “Có mấy con cá quèn muốn đánh tôi nên bị tôi đánh lai.”
Phạm Nhược Tuyết nhíu mày nói: “Lê Văn Vân, anh nên cố gắng ít ra tay với người thường thôi. Rất dễ bị bại lộ.”