Trên đường đi, một chiếc xe màu đen đang chầm chậm đi về phía trước.
Ngồi ở ghế lái, người lái xe đang cởi trần, ngồi ở ghế lái phụ có một cô gái dung mạo xinh đẹp, nhưng mà lúc này gương mặt cô gái đang ửng đỏ, cô ấy cắn môi của mình, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Lúc nãy cô ấy không biết tại sao hoặc có lẽ do cảm xúc quá dâng trào không kiềm được liền hôn anh.
Không khí trong xe có chút ngượng ngùng.
Lê Văn Vân ho một cái nói: “Cô lúc trước không phải tò mò Người Gác Đêm, số 0 là gì sao? Không phải tò mò tôi làm sao cứu được bố cô? Bây giờ tôi có thể trả lời cô rồi!”
Những chuyện này Lê Văn Vân vốn dĩ không muốn nói với người bình thường, sự tồn tại của
Người Gác Đêm, vốn dĩ là một bí mật lớn.
Nhưng mà bây giờ Đỗ Tịch Tịch trải qua những chuyện này cũng nghe được Hồng Nguyệt, cũng nghe được chuyện mà Lê Văn Vân gọi điện thoại kêu người đến xử lý hiện trường. Cô ấy cũng biết những thứ này, tiếp xúc những thứ này, Lê Văn Vân nói với cô ấy cũng được.
Chỉ là Lê Văn Vận chuyển chủ đề có hơi cứng nhắc.
Đỗ Tịch Tịch vội vàng quay đầu lại, tò mò nhìn về phía Lê Văn Vân.
Trên thực tế, cô ấy đối với mọi thứ đều là vô cùng tò mò. Tò mò về lại lịch của Lê Văn Vân, tò mò tất cả về Lê Văn Vân.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, sự tò mò cô ấy dành cho Lê Văn Vân đã biến thành việc muốn hiểu rõ về anh.
Lê Văn Vân vội vàng gật đầu nói: “Cô cũng biết, lúc trước tôi ở Lâm Hải, bị mấy người Lê Trung Hằng hãm hại, sau đó vào tù, lúc đầu vốn dĩ tôi đã tuyệt vọng, dù sao lúc đầu bị phán vô cùng nghiêm trọng, sau đó lúc vào tù, có một lão đầu nhếch nhác tìm tôi, hỏi tôi có bằng lòng đi với ông ta không, ông ta nói có thể đưa tôi ra khỏi tù..”
Lê Văn Vân nói chuyện một cách thoải mái. Anh giải thích những gì mình đã trải qua khi nhập cảnh vào Người Gác Đêm, và sau đó giới thiệu về Người Gác Đêm, tất nhiên những thứ quan trọng anh vẫn không thể nói rõ được.
Lúc nghe Lê Văn Vân nói, Đỗ Tịch Tịch vẫn có hơi khó tin.
Cho đến khi Lê Văn Vân nói xong, cô ấy mới bất chợt nói: “Anh… anh không có lừa tôi chứ?”
“Xem cô nói kia, tôi giống như loại người lừa dối người khác sao?” Lê Văn Vân cong miệng nói.
“Hứ, lần trước anh và Hoàng Thi Kỳ nói cho tôi Người Gác Đêm là bảo vệ, còn nói không thích lừa người khác.” Đỗ Tịch Tịch chun mũi.
Lê Văn Vân đột nhiên cười lớn: “Ai, sự tồn tại của chúng tôi càng ít người biết càng tốt, lúc đầu cứu bố cô, bố cô mới biết được, sau đó thẻ kim cương của Ngân hàng Tân Hải của tôi, cũng là do cứu được ông chủ phía sau Ngân hàng Tân Hải mới có được đó.”
Đỗ Tịch Tịch im lặng một lát, sau đó cô ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Gia nhập vào Người Gác Đêm có điều kiện gì không?”
“Đừng đùa” Lê Văn Vân nói: “Người Gác Đêm vô cùng cực khổ, đặc biệt là lúc mới vào. Hơn nữa cho dù trải qua được thời kỳ đầu, sau đó cũng phải gia nhập tiểu đội chấp hành nhiệm vụ, không cẩn thận chút thôi có thể bị chém chết. Cô vẫn nên giữ bí mật này, ở trong thành phố… sống cuộc sống hạnh phúc đi.”
“Lúc nãy anh cũng nói rồi, Hiểu Nguyệt cũng đi rồi, tôi cũng có thể, tôi với cô ấy là bạn vô cùng thân thiết, tôi phải đi tìm cô ấy!” Đỗ Tịch Tịch kiên trì nói.
Lúc nói chuyện, chiếc xe đã lái vào trong tiểu khu của Đỗ Tịch Tịch, lúc nãy bọn họ đã gọi cho Đỗ Thương Bắc, Đỗ Thương Bắc không thèm đi làm, chạy qua đây đợi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!