“Đúng rồi, tôi biết ông có quen biết với người của Người Gác Đêm nên ông đừng hòng giở trò bịp bợm ở đây nghe chưa?” Người trên điện thoại lại nói tiếp: “Nếu như tôi tìm ra một chút manh mối nào dù là nhỏ nhất thì con gái của ông sẽ bị tội cưỡng hiếp trước rồi giết chết sau. Có hiểu chưa?”
“Không, tôi nhất định sẽ không làm như vậy đâu.” Đỗ Thương Bắc vội vàng nói.
Sau khi nói xong thì ông ta cúp điện thoại.
Lê Văn Vân đứng bên cạnh nên đương nhiên anh đã nghe thấy tất cả những gì người đàn ông kia nói trên điện thoại.
“Để cháu đi cho.” Lê Văn Vân thở ra rồi cầm lấy cái xương kia lên.
Đỗ Thương Bắc gật đầu rồi sau đó ông ta quỳ xuống với Lê Văn Vân.
“Chú Đỗ, chú làm gì vậy?” Lê Văn Vân vội vàng nói.
Đỗ Thương Bắc già nua nói trong nước mắt: “Lê Văn Vân, chú cầu xin cháu. Tịch Tịch là trái tim của chú, chú rất sợ con bé sẽ xảy ra chuyện, dù chỉ là một tai nạn nhỏ nhất. Cho nên nhất định cháu phải giúp chú đưa con bé trở về an toàn.”
Lê Văn Vân cười, anh thở phào nhẹ nhõm: “Cháu không biết đối phương là ai, bởi vì họ đến quá nhanh. Cháu lại không thể mang theo vũ khí của mình, nhưng cháu có thể hứa với chú rằng Tịch Tịch là bạn của cháu nên dù có chết thì cháu cũng sẽ chết trước cô ấy.”
Đỗ Thương Bắc lau nước mắt nói: “Chú biết năng lực của cháu, chú cũng tin tưởng cháu.”
“Đưa chìa khóa xe cho cháu.” Lê Văn Vân nói.
Đỗ Thương Bắc vội vàng gật đầu.
Lê Văn Vân lấy chìa khóa xe rồi lái xe về phía Tây Sơn.
Tây Sơn là một nơi tương đối ít dân cư. Ban đầu ở đây có một khu du lịch được xây dựng, có một công viên đã được xây dựng lên nhưng sau khi xây dựng được nửa chừng thì không biết vì nguyên nhân gì đã dừng lại.
Trên đỉnh núi Tây Sơn có một ngôi chùa bỏ hoang, tương truyền rằng nó rất linh nghiệm, thỉnh thoảng vẫn có người lên cúng bái hay làm gì đó.
Nhưng trước đây Lê Văn Vân chưa bao giờ đến đó. Anh lái xe ra khỏi Giang Thành và đi thẳng đến Tây Sơn.
Anh dừng lại gần Tây Sơn và dò hỏi người dân địa phương. Sau khi anh bỏ ra một ít tiền thì anh đã tìm thấy một người dẫn đường. Anh ta nhanh chóng dẫn anh đi tới trước một con đường nhỏ lên Tây Sơn, chỉ chỉ vào bên trong nói: “Anh cứ đi thẳng theo con đường này, lên đó chính là ngôi chùa bỏ hoang.”
“Cảm ơn.” Lê Văn Vân cười với anh ta.
Anh khóa xe và đi dọc theo con đường hướng lên núi.
Anh không vội vàng đi lên, mà chỉ giống như một người bình thường, từ từ chậm rãi đi về phía đó.
Trên đường đi, anh cảm thấy có rất nhiều trạm gác bí mật được ẩn giấu giữa rừng cây.