Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, nói: “Người phụ trách ở Yến Kinh là ai?”
Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, nói: “Số bốn! Cũng là số ba trước đây! Phó Vũ!”
Khi nghe đến cái tên này, lông mày của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đồng thời nhăn lại.
Phó Vũ lớn tuổi hơn mấy người Lê Văn Vân rất nhiều.
Là Người Gác Đêm có tuổi nghề lớn, người này trên lập trường không có vấn đề gì, nhưng lại thích khoe khoang lại lịch và dạy dỗ người mới, nói đơn giản chính là thích cậy già lên mặt.
Khi đó, một thành viên trong tiểu đội của Lê Văn Vân đã mắc một sai lầm nhỏ, bị ông ta dạy cho một bài học nghiêm khắc.
Đương nhiên Lê Văn Vân không phục, sau đó đi gây chuyện với ông ta.
Phó Vũ bị Lê Văn Vân đánh cho một trận hung bạo.
Sau khi đánh xong… ông ta lại bị Hoàng Thi Kỳ đánh thêm một trận.
Phó Vũ lúc đó chỉ còn là dáng vẻ của Người Gác Đêm số mười.
Liên tiếp bị Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ đánh nhừ tử, số thứ tự của ông ta cũng bị loại khỏi top mười!
Sau đó, giữa tiểu đội của Lê Văn Vân và tiểu đội của ông ta vẫn luôn không hợp nhau lắm, thường xuyên xảy ra xung đột, nhưng phần lớn thời gian đều là tiểu đội của Phó Vũ bị đánh bại.
Cũng có một lợi ích, đó chính là trong khi tiểu đội của Lê Văn Vân không ngừng phát triển lớn mạnh, áp lực bọn họ phải đối mặt quá lớn nên cũng dần tiến bộ theo!
Đặc biệt là Phó Vũ, vốn dĩ tuổi đã cao, rất nhiều năm đều đã không có đột phá gì, dưới áp lực của Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, ông ta đã thực sự giành lại được top mười.
V
Hơn nữa trong khoảng thời gian sau đó, ông ta đã leo lên vị trí thứ ba.
Số một thần bí vẫn không thay đổi, gần như không hề xuất hiện, có thể nói ông ta chính là chiến lực thứ ba của Người Gác Đêm.
Theo lý mà nói, trong tình huống Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ không gia nhập, ông ta nên thay thế, trở thành số không mới phải!
Nhưng không, sau ba năm trôi qua, ông ta đã rơi xuống vị trí thứ bốn, có nghĩa là đã có ba người vượt qua ông ta.
“Quả nhiên khi không có áp lực của chúng tôi, ông ta tiến bộ quá chậm.” Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, nói.
Hoàng Thi Kỳ cũng cho là đúng, gật gật đầu.
“Nhưng quả thực cũng rất phiền phức. Nếu như ông ta chịu trách nhiệm gác đêm ở đây, có thể ông ta sẽ không phối hợp với chúng ta như Tần Quốc Thành đầu.” Hoàng Thị Kỳ nói.
Lê Văn Vân gật đầu. Nguyên nhân anh cau mày chính là vì chuyện này.
Trên mặt Lý Tiểu U ở bên cạnh lộ ra một nụ cười, nói: “Ai bảo trước đây mấy người cứ luôn ức hiếp người ta? Có lúc tôi còn thấy chủ Phó cũng hơi đáng thương.”
“Thôi vậy, tính sau đi, nếu như ông ta không hợp tác với chúng ta, đến lúc đó tôi sẽ lại đi đánh ông ta.” Lê Văn Vân nói.
Hoàng Thi Kỳ gật đầu.
“Chú Phó đáng thương” Lý Tiểu U dở khóc dở cười nói.
“Được rồi, tôi và Tiểu U phải đi nghỉ ngơi đây. Chiều nay hai người tự xem phải làm gì đi.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Tối nay hai bọn họ phải gác đêm, ban ngày phải đảm bảo giấc ngủ của mình mới được.
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ gật đầu. Buổi chiều bọn họ chỉ đơn giản là đi dạo loanh quanh, làm quen với môi trường xung quanh, sau khi về nhà ăn cơm tối thì đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Lê Văn Vân ngủ đến chín giờ sáng mới dậy, sau đó cầm tập tài liệu chậm rãi đi đến tập đoàn Trí Đạt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!