Vẫn là một căn nhà lớn trong tiểu khu. Mặc dù cả Phạm Nhược Tuyết và Lê Văn Vân đều không thiếu tiền nhưng bọn họ không hề sống xa hoa như vậy.
Hai người xuống máy bay, lấy hành lý, đi ra ngoài theo lối đi.
Vừa đi được vài bước, bọn họ liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, ở khu vực xung quanh, hai hàng nhân viên bảo vệ đột nhiên vây đến, vừa đi vừa hét lớn với những người phía trước: “Tránh ra, tránh ra!”
Những người vốn đang đi bộ ở phía trước nhanh chóng bị dồn ra hai bên.
Cùng lúc đó, ở nơi cách đó không xa còn có một nhóm người vây đến.
Lê Văn Vân cau mày, anh quay người lại nhìn thì thấy ở giữa hai hàng bảo vệ, Tần Tuyết Nhi đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài sân bay.
Xung quanh có không ít người nhận ra cô ta, bọn họ đều lấy điện thoại ra chụp hình.
“Người phụ nữ này đi cùng chuyến bay với chúng ta sao?” Hoàng Thi Kỳ cau mày nói.
“Bảo mấy người tránh đường, nghe không hiểu sao?” Lúc này, người đang mở đường giúp Tần Tuyết Nhi lớn tiếng quát hỏi.
Hoàng Thi Kỳ nhướng mày hỏi: “Sân bay này là do anh xây sao?”
Người mở đường hơi sững sờ, nhưng Lê Văn Vân lại cảm thấy có gì đó không ổn, anh vội vàng kéo Hoàng Thi Kỳ né sang một bên.
“Anh kéo tôi làm gì? Tôi chính là nhìn không lọt mắt loại bạch liên hoa này, nghe anh nói tôi càng tức giận. Anh nhìn dáng vẻ của cô ta kìa.” Hoàng Thi Kỳ cạn lời nói.
Lê Văn Vân khẽ nói: “Gần đây cô ta đã chấm dứt hợp đồng với công ty. Gần như ngày nào cũng được lên bản tin. Lỡ như tranh chấp với chúng ta ở sân bay, chúng ta bị chụp ảnh rồi lên bản tin thì không hay lắm đâu.”
Là Người Gác Đêm, có thể tiết chế thì hãy cố gắng tiết chế hết mức có thể
Về chuyện sau khi sự việc xảy ra mới đợi thời cơ để báo thù, đó đều là chuyện riêng tư.
Hoàng Thi Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi không lên tiếng gì nữa.
Sau khi Tần Tuyết Nhi rời đi, Lê Văn Vân mới sở mũi, nhìn bóng dáng của cô ta, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Ra khỏi sân bay, bọn họ bắt taxi đến thẳng nơi ở của Phạm Nhược Tuyết.
Căn nhà của Phạm Nhược Tuyết nằm ở vị trí xung quanh vòng năm của Yến Kinh, mặc dù không phải là biệt thự nhưng giá cả cũng sẽ không thấp.
Sau khi đến nơi, Hoàng Thị Kỳ đã dọn vào một căn phòng, còn Lê Văn Vân… chỉ có thể đau khổ ngủ trên ghế sô pha.
Ngôi nhà có năm phòng, nhưng một phòng là phòng làm việc không có giường, một phòng đã được Phạm Nhược Tuyết sửa thành phòng bệnh và phòng phẫu thuật, chỉ còn ba phòng
ngủ.
Đương nhiên Lê Văn Vân cũng thấy không sao cả, sau khi đặt hành lý xuống, Phạm Nhược Tuyết đưa Hoàng Thi Kỳ đi kiểm tra toàn thân, sau khi chắc chắn rằng cô ta không có gì nghiêm trọng, cô mới nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Công ty anh làm việc tên là tập đoàn Trí Đạt, ngày mai anh mang theo chứng minh thư đến đó. Khi đến đó, gọi vào số này, là số Người Gác Đêm đã nghỉ hưu, trước kia thuộc tiểu đội 77162, hiện tại đã rút khỏi tiền tuyến, bây giờ chủ yếu là giúp Người Gác Đêm ở đây quản lý sản nghiệp thực tế!”
Trước đây, Người Gác Đêm rút lui khỏi tiền tuyến đều đã có sản nghiệp của riêng mình, hầu hết đều do mình chăm sóc, đương nhiên cũng không ít Người Gác Đêm không có sản nghiệp riêng. Những người này đều sẽ gia nhập vào sản nghiệp của những Người Gác Đêm khác và trở thành quản lý.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tên là gì?”
“Bành Hàn Đông.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân vò đầu, anh chưa bao giờ nghe qua cái tên này cả.
Nhưng thân là một cổ đông của Tập đoàn Trí Đạt, người tên Bành Hàn Đông này chắc cũng biết anh, đến lúc đó gọi điện thoại là được rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!