Hoàng Gia Gia bị đánh đến mức lăn lộn không ngừng khiến Tần Tuyết Nhi cũng sợ đến ngây người.
Đây chính là Hoàng Gia Gia, là thái tử của Ngân hàng Tân Hải, cho dù có ngước mắt nhìn ra thế giới thì e rằng anh ta cũng là một trong những người giàu nhất.
Hiện tại Lê Văn Vân lại dám thật sự ra tay với anh ta, mặc dù cô ta chỉ ngồi yên đó không hề bị đánh nhưng trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh rồi.
Cô ta phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về Lê Văn Vân, rốt cuộc thì anh là ai chứ?
Cô ta cứ nghĩ Lê Văn Vân chỉ có quan hệ không mấy thân thiết với Lôi Bân thôi, nên mới cho rằng Hoàng Gia Gia nhất định có thể đối phó được Lôi Bân.
Nhưng bây giờ, cả Lê Văn Vân và Lôi Bán đều không thèm chừa chút mặt mũi nào cho Hoàng Gia Gia, hơn nữa… hình như Lê Văn Vân còn biết ông chủ thật sự đứng phía sau Ngân hàng Tân Hải là ông nội của Hoàng Gia Gia, Hoàng Tông Thực rồi.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khiến cho cô ta cảm thấy da đầu của mình có hơi tê dại.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cô ta có thể thay thế Lưu Giai là nhờ Hoàng Gia Gia làm tư bản chống lưng cho cô ta, anh ta không hề tiếc tiền mà nâng đỡ cô ta.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi.”
Hoàng Gia Gia bị đánh dữ dội một hồi thì chịu không nổi nữa, thật sự quá đau đớn.
Lê Văn Vân vẫn mặc kệ đá thêm vài cước nữa mới cười híp mắt mà nhìn Hoàng Gia Gia, sau đó nhìn về phía Tần Tuyết Nhi ở bên cạnh nói: “Cậu trông chừng cho tốt phụ nữ giả tạo này của cậu đi, chuyện của Lưu Giai là thế nào thì trong lòng cô ta tự rõ, ở bên ngoài thì tỏ vẻ như mình ngây thơ vô tội nhưng lại chứa đầy mưu đồ xấu xa ở trong bụng. Lần trước tôi không muốn để ý đến cô nên chỉ dạy dỗ cô một chút, không ngờ cô lại mau quên như vậy, hơn nữa bây giờ còn chủ động chạy đến chịu chết.”
Nghe những lời mà Lê Văn Vân nói, mặt của Tần Tuyết Nhi đột nhiên biến sắc.
Sau đó Lê Văn Vân lấy điện thoại di động của mình ra tìm số của Hoàng Lượng rồi bấm gọi, điện thoại được kết nối rất nhanh, Hoàng Lượng hỏi: “Lê Văn Vân, có chuyện gì vậy?”
“Gửi số điện thoại của ông già nhà các anh qua cho tôi, tôi có chút chuyện cần tìm ông ấy.” Lê Văn Vân nói.
“Tôi sẽ gửi ngay.” Hoàng Lượng vội vàng gật đầu.
Vừa mới cúp điện thoại không bao lâu đã có một tin nhắn được gửi đến, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua Hoàng Gia Gia sau đó anh lập tức gọi đến số của Hoàng Tông Thực.
“Alô.” Một lúc lâu sau ở bên đầu bên kia mới vang lên giọng nói uy nghiêm: “Xin hỏi cậu là
ai?”
“Là tôi, Lê Văn Vân” Lê Văn Vận cười một tiếng mới nói: “Ông Hoàng, dạo gần đây cơ thể có khỏe không?”
“Khỏe lắm, khỏe lắm, ba năm nay cậu cũng không thèm liên lạc với tôi gì cả, cậu đã làm gì vậy?” Giọng điệu của Hoàng Tông Thực rõ ràng đang rất phấn khích.
“À, ông cụ, nếu ông muốn ôn chuyện cũ thì đợi khi nào tôi đến Yến Kinh rồi hẵng nói luôn
một thể. Tôi gọi điện cho ông chủ yếu là muốn nói với ông một chuyện.” Lê Văn Vân nói tiếp: “Hoàng Gia Gia là cháu trai của ông đúng không”
Hoàng Tông Thực gật đầu một cái rồi mới nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Lê Văn Vân nói sơ về chuyện vụ tai nạn xe của Tần Tuyết Nhi một lần trước, sau đó anh mới bắt đầu thuật lại một cách chi tiết.
“Đánh tốt lắm, đảng đánh” Hoàng Tông Thục mắng: “Bình thường tôi không thể dạy dỗ nó tử tế, nó được mẹ nó chiều hư nên lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi trác táng, cậu đưa điện thoại cho nó đi.”
“Tôi đã mở loa ngoài rồi, ông cứ nói đi.” Lê Văn Vân bật loa ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!