Nói xong, anh lấy thư mời ra ném cho Lê Tử Thiện, lười nói nhảm với anh ta, định bước vào trong.
Đúng lúc này, Lệ Tử Thiên cười nhạt bước tới, chặn đường Lê Văn Vân lại nói: “Xin lỗi, buổi họp tổng kết cuối năm của nhà họ Lê chúng tôi là nơi xuất hiện của những người thượng lưu, không phải là nơi để những kẻ thuộc tầng lớp cặn bã trong xã hội đến, càng đừng nói một kẻ phạm tội hiếp dâm như cậu. Nếu cậu vào thì đẳng cấp của bữa tiệc này sẽ bị hạ thấp đi.”
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Anh chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên một giọng nói: “Đúng vậy, nơi này là nơi mà loài người như anh nên đến sao?”
Lê Văn Vân quay đầu lại và thấy có ba người đang đi phía sau mình, trong đó có hai người mà Lê Văn Vân rất quen thuộc, đó là Liễu Bạch và Liễu Tinh Ngữ.
Ngoài ra còn có một ông già mặc áo khoác dài, tuy rằng đã già nhưng lại rất hồng hào, ánh mắt rất bình tĩnh, không giống như những ông già bình thường, trong đôi mắt kia hiện lên một tia âm u.
Hơn nữa tự nhiên đường đi được dạt ra hai bên.
“Ông nội Liễu.” Nhìn thấy ông già, Lê Tử Thiện vội vàng đi tới lễ phép nói.
Liễu Vân Sơn hài lòng nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cậu là Lê Văn Vân?”
Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó gật đầu.
Liễu Bạch nói: “Ông ơi, thằng nhóc này chính là kẻ bại hoại chín năm trước của nhà họ Lê, cũng chính anh ta đã đánh cháu thành ra thế này.”
Liễu Vân Sơn nhìn Lê Văn Vân cười nói: “Bây giờ người trẻ tuổi ra tay thật độc ác.”
Lê Văn Vận hờ hững nhún vai, không nói gì.
“Quả nhiên người từng ngồi tù rất có cá tính” Liễu Vân Sơn nói: “Chẳng lẽ cậu đã đánh cháu của tôi mà không định giải thích gì sao?”
“Ông muốn giải thích điều gì?” Lê Văn Vân cười tủm tỉm hỏi.
“Ví dụ, xin lỗi cháu trai của tôi một cách đường hoàng.” Liễu Vân Sơn bình tĩnh nói.
Liễu Bạch cười gằn nói: “Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi tối, khiến tôi vừa lòng thì có lẽ sẽ bỏ qua chuyện này. Bằng không, sẽ cho anh hiểu được đây chính là Lâm Hải”
Liễu Tinh Ngữ cau mày, nhìn Lê Văn Vân mà không nói gì cả.
Liễu Vân Sơn chỉ bình tĩnh nhìn Lê Văn Vân, hiển nhiên là ngầm đồng ý với lời nói của Liễu Bạch.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nhìn về phía Liễu Bạch nói: “Đúng là giáo dục gia đình kém thì chỉ dạy ra được một kẻ não tàn.”
“Hả?”
Ngay khi Lê Văn Vân vừa dứt lời thì những người trong nhà họ Lê đều rất kinh ngạc, họ không ngờ rằng Lê Văn Vân lại dám sỉ nhục Liễu Vân Sơn như thế này.
Liễu Vân Sơn là ai chứ, có thể ông ta không phải là người giàu có nhất Lâm Hải nhưng chắc chắn là một trong những người có địa vị cao nhất, không ai dám tự ý khiêu khích ông ta.
Đám người Lê Tử Thiện nở một nụ cười hiểm độc, sau đó họ nhìn Lê Văn Vân như là đang xem kịch hay vậy.
“Người trẻ tuổi nói chuyện khó nghe như vậy sao?” Liễu Vân Sơn khẽ cười nói: “Đừng tưởng rằng bản thân có chút tài nghệ là có thể xem thường người khác như thế?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!